Nghiêm Thục giờ đây chẳng còn dáng vẻ thư sinh, ngang bướng không muốn đi làm và cũng chẳng còn dáng vẻ cười nói khách sáo.
Anh như một ma vương hiên ngang ngồi ở chỗ dành cho khách VIP, vẻ mặt khi bỏ cái kính ra khiến cho gương mặt tỉ lệ vàng, không góc chết, góc nghiêng với xương quai hàm lộ rõ…tăng thêm phần gợi cảm.
Nghiêm Thục biếng nhác, lườm xéo cậu bạn thân…hay núp váy bà chị cậu ta – Minh Hạ Nhẫm.
- Nếu không muốn bản thân bị bỏ rơi tại cái nơi này, thì cậu hãy để tôi chợp mắt.
- Oke thôi…ai thèm gây sự với cậu làm gì…
- Biết là tốt đấy…
Đang định chợp mắt thì trên màn hình lớn của căn phòng kính VIP thoáng lướt qua hình ảnh khách mời đang thưởng thức buổi trình diễn này.
Anh nhìn thấy một gương mặt rất giống ai đó…
Cái gương mặt một nửa không thấy rõ có vẻ như giờ anh lại được chiêm ngưỡng rồi…nhưng quá đẹp đi, tại sao lại đẹp đến vậy? Hay là nhầm người? Cái dáng vẻ bảo thủ khi làm việc ấy sao có thể lại là cô gái trước màn hình này được?
- Từ từ hẵng đi ra ngoài đó… đưa tôi danh sách khách mời hôm nay đi.
- Làm gì? Cậu chủ như cậu mà cũng quan tâm mấy danh sách khách mời ư? Mà có quan tâm thì cũng chẳng lộ diện được nhỉ?! à haha tôi vẫn tò mò sẽ ra sao nếu cha cậu khi phát hiện công tử bột như cậu mà lại là một ông chủ nhỏ của cái giới thời trang này thì sao nhỉ?…à mà đâu chỉ về thời trang th….
- Nói ít sẽ không khiến người ta nói cậu không thông minh đâu, nói nhiều người ta lại biết cậu ngu đó…
- Anh bạn trẻ…tình cảm anh em bấy lâu nay của cậu…với tôi vẫn không đủ để cậu nói lời dễ nghe được à!
- Chỉ cần đừng nói nhảm thì cậu sẽ được nghe…!
- Mẹ nó…kệ cậu
Hạ Nhẫm rất chán ghét cái vẻ mặt ông vương của Nghiêm Thục, cái đồ ế…
Mặc dù, nghĩ như vậy nhưng Hạ Nhẫm vẫn đưa danh sách khách mời cho Nghiêm Thục.
Cậu ta chả thèm quan tâm anh đang nghĩ gì nữa, mà đi thẳng ra ngoài tia em gái nào xinh xinh, để chơi…
Nghiêm Thục cầm danh sách, lướt xem tên khách mời, có nhà họ Hạ của Lâm ô, có nhà họ Khổng ở thành phố cảng, có nhà họ Lạc ở Sơn ô, lướt một lúc rồi anh lại chuyển sang tên của các vị khách đi riêng dưới danh nghĩa cá nhân…
Một cái tên khiến anh nhìn thấy liền nhíu mày…cái tên Như Mẫn Ân này sao lại…giống với cái tên Như Ân nhỉ?
Một trưởng phòng tai không thính như cô ta? Chẳng lẽ lại mang cái nhan sắc đó đi chưng cho đàn ông nhìn sao?
Thoáng cái lòng anh như lửa đốt…ngứa ngáy…chắc có lẽ vì anh khinh thường loại đàn bà này.
….
Lúc đó, Như Ân gặp được người quen tên Hạ Kiều – là một anh bạn gốc Thụy Sĩ, anh ta chính là một nhà thiết kế thời trang, luôn hướng đến các sản phẩm thân thiện môi trường.
Mục đích của anh ta là đến đây chiêm ngưỡng những tác phẩm tuy không thân thiện với môi trường cho lắm, nhưng lại là những tác phẩm để đời của giới thời trang…sao anh ta có thể bỏ được?
Khi đang tìm vị trí ngồi của Khả Như thì gặp ngay Hạ Kiều…cũng lâu không gặp lên cũng có nhiều chuyện để nói.
Vì biết tình trạng của Như Ân nên anh ta cũng nói bằng giọng nhẹ nhàng, hiền hòa hơn so với bình thường để tránh tổn thương đến tai cô, khi nói cũng ghé gần cô hơn, để cô dễ nghe.
- Sao hả? cô bạn mà tôi giới thiệu trước lúc bay về nước cậu thấy sao?
- Nói chung là vóc dáng oke…mà mỗi tội hơi mọt sách, mà tôi bảo…?
- Cứ nói đi…!
Hai người vừa hàn huyên chút chuyện cá nhân cho nhau nghe lại vừa liếc nhìn từng người mẫu xuất hiện.
- Cũng chẳng phải gì to tát…à thì…
Anh ta có chút ngại ngùng, áy náy.
- Tôi cũng muốn thử tiến tới với cô ấy…nhưng tôi không thích mọt sách, lại chẳng có hứng thú gì với cô gái ấy, nhưng là do cô giới thiệu nên tôi thấy có lỗi…
- Không hợp?
- Không hẳn…mà là tôi không muốn để một cô gái như vậy bị vấy bẩn…
Nghe ra cứ thấy anh ta có ý muốn từ chối cái việc sắp đặt này.
- Ây da thôi cứ tự nhiên, tôi cũng có ý chê trách cậu đâu.
- Cảm ơn…vì đã thông cảm cho lỗi lòng tôi nha…
….
Cái ánh mắt gã đó nhìn cô là gì? Cô không thấy sao?
Nghiêm Thục vẫn nhìn hai người họ nói chuyện, chẳng hiểu sao anh lại tỏ thái độ không ưa hình ảnh này như vậy.
Cái ánh mắt chỉ có cô của gã đó thật khiến cho Nghiêm Thục thấy Như Ân như một con đàn bà dụ dỗ người khác…mà rõ ràng người ta chỉ nói với nhau vậy thôi mà anh cũng nghĩ ra những cái vấy bẩn thanh danh cô?
Cái suy nghĩ nghĩ xấu người khác của anh sao lại xuất hiện nhỉ? Kệ cô chứ! Anh quan tâm là gì nhỉ? Haizzz
Nghiêm Thục thấy thật lực cười…kệ cô.
.