Hạ Minh Nhẫm ở đầu dây bên kia vẫn cứ im lặng, một lúc sau anh ta bắt đầu gõ gõ cái gì đó.
- Mẹ nó sao người chúng ta đã cố cắt đứt mấy lần làm nhiễu sóng của đối phương mà cứ bị nhiễu tiếp vậy.
Nghiêm Thục nghe vậy thì chỉ cố hạ thấp giọng mình lại.
- Vấn đề ở chi nhánh chỗ cậu gặp vấn đề à? Lâu rồi mới thấy nha.
Hạ Nhẫm bực mình.
- Này cậu lên cách xa cái cô đó ra, khi nào làm vợ cậu thì hẵng nói.
Chứ giờ cô ta gặp đủ rắc rối đấy, chưa kể chúng ta cũng chẳng đủ thời gian lo cho người khác đâu.
Nghiêm Thục vẫn chẳng thay đổi sắc mặt, tay anh khe ôm chặt cô để cô đỡ lạnh.
Nghiêm Thục ngồi xuống cự li cũng đủ khuất tầm mắt của mọi người, với tình hình náo loạn này họ chỉ thấy một người ngồi khoác khăn, họ đều nghĩ anh là người to con.
Như Ân ở trong long Nghiêm Thục thì hơi thở càng ngày càng trở lên yếu dần.
Anh lại đang nghe tín hiệu từ phía Hạ Nhẫm lên không quá để ý sự thay đổi của cô.
- Nếu tôi muốn thì chẳng ai có thể khiến tôi thay đổi.
Đầu dây vẫn cứ là tiếng lạch cạch.
- Ước gì bây giờ tôi được quay lại lúc ở Trung Quốc ít ra tôi còn được làm một cậu ấm.
- Haha…Cậu nghĩ ra?
Nghiêm Thục cũng chẳng thèm khịa lại anh ta.
Anh từ đầu tới cuối ngồi đây ngoại trừ việc quan sát những người dân ở đây thì còn để ý những kẻ đang tìm họ nữa.
Có vẻ chúng đã đủ thông minh để không vào trung tâm tìm họ.
Hạ Nhẫm vẫn gõ phím.
- Tôi đã gửi người đến rồi.
Lần tới có thể thì cậu khuyên người bên cạnh cô ta là đừng đột nhập vào trụ sở của chúng ta mà đánh đổi thong tin, đụng cũng phải biết nói câu chứ? Mẹ…
Nghe vậy thì anh nhíu mày cúi xuống nhìn người trong long đang thiếp đi, có vẻ không thức dậy.
- Cậu tra ra rồi?
Hạ Nhẫm tự hào nhưng cũng chửi đổng thầm trong long.
- Trả không? Cô bạn đồng hành của cậu không chỉ là đại tiểu thư của Mẫn gia đâu, cô ta chính là một con sói lớn đấy.
Chính xác là người đứng đầu tập đoàn tình báo tư nhân – Wolf duy nhất trên quả đất này.
Nhưng cũng chẳng ra gì đâu, phía Nato đang rợt đuổi cô ta trong bóng tối.
À chính xác ra thì là một nước trong Nato tìm cô ta, họ lấy danh nghĩa Nato để mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Nghiêm Thục chỉ thở dài.
Tình báo ư? Cái này chẳng hợp với một cô gái gì cả.
Nói là tập đoàn tình báo lớn nhất nhưng một khi làm cái này thì có biết bao mối họa chứ.
Như Ân thật là rảnh rỗi quá mà…
- Còn gì tiếp không?
Nghiêm Thục hỏi.
Hạ Nhẫm chỉ lắc đầu chán nản.
- Cô ta chính là cán bộ cấp cao của bọn sói săn, lí do mà mỗi lần dính đến cô ta thì thông tin của cậu đến chúng tôi còn bị đánh tráo là vì người của cô ta ở khắp nơi.
Nhắc đến tình báo thì cô ta là kẻ cầm đầu rồi, người của cô ta giờ chúng ta cũng chẳng thể đoán là ai.
Minh Hạ Nhẫm vẫn luyên thuyên thì thoáng bị giật mình vì tiếng gầm của Nghiêm Thục.
- Này Như Ân sao vậy? Em tỉnh lại đi.
Cả gương mặt anh đều nổi lên gân xanh, ánh mắt kinh hoàng lộ ra tia máu đỏ thẫm, tay anh liên tục giật giật người cô nhưng lại chẳng thấy cô cử động chút nào.
Nghiêm Thục thấy lúc Như Ân ngủ đi thì thấy đã có vấn đề rồi, lại chỉ nghĩ cô mệt quá thôi.
Nhưng giờ anh mới thấy ở cở tay cô có một vết cắn nhỏ, hơi thở cô lại cứ dần dần nhỏ đi.
Gương mặt của Như Ân lại chẳng có gì đó thay đổi lên Nghiêm Thục đã không phát hiện ra bất thường.
Hạ Nhẫm vẫn đang kết nối ở đầu dây bên kia lại chọc anh.
- Ủa bà cô đấy bị sao à? Rắc rối đó…
- Câm mồm…gọi người chuẩn bị lên cò súng cho tôi mau.
Gọi trực thăng và cấp cứu đến đây.
Hạ Nhẫm mù mờ.
Nghiêm Thục không muốn bứt dây động rừng mà? Sao lại thay đổi hành động vậy? Thế thì lộ mấy…
- Này….
Tín hiệu bị ngắt.
Anh ta tức đến đập bàn gào thét.
- Bỏ bạn theo gái…chết tiệt..