Như Ân hơi bất ngờ về câu nói của Wee.
- Thật ư...
Tính hỏi thêm gì đó nhưng tự nhiên cô thấy phía cửa phòng có tiếng bước chân, đây không phải tiếng đi lại bình thường mà là tiếng bước chân rất rón rén.
Wee ở đầu dây bên kia cũng như đánh hơi được bất thường phía bên Như Ân.
Cô nhỏ giọng hỏi qua điện thoại.
- Này ổn chứ?
Chưa nghe được câu trả lời của cô thì Wee đã nghe thấy tiếng tút tút, tính kể công với Như Ân nhưng cô chưa kịp nói thêm đã có vài người thích chen ngang là sao?
Như Ân ở đầu dây bên này thì cũng hoài nghi, bao ngày nay chỉ có Nghiêm Thục là rảnh hơi đến tìm cô.
Nhưng nếu là anh thì lại chẳng có lí do gì mà phải đi một cách rón rén như vậy.
Cô liền chạy nhanh và cố không để bản thân phát ra âm thanh.
Như Ân hít sâu một ngụm khí, rồi nín thở.
Không ngoài dự đoán, đối phương đã mở cánh cửa ra, cô thì trốn sau cánh cửa ấy.
Đối phương như đang vội vàng, hắn cầm trong tay một chiếc camera nhỏ, ngó đông ngó tây không thấy ai thì liền nhét cái máy quay vào ngầm ghế.
Như Ân thì lại nhíu mày, bên phía Wee đã nhắc nhở cô sẽ có vài mối họa ập tới.
Thì ra là đây, tính lắp camera để làm gì đây.
Như Ân lại chẳng hề thấy hứng thú với cái trò trẻ con này.
Từ trong tay cô xuất hiện một con robot tự hủy mini, nó bắt đầu bò xuống tay cô và di chuyển về phía gót giày của tên đó.
Chỉ trong tích tắc, cái tên ngoại lai này bắt đầu thấy ngứa trong người, chưa đầy hai phút thì hắn đã ngã lăn ra sàn nhà, ở hai tai hắn đều rỉ,máu.
Cô chỉ cười thầm, hắn lên cảm ơn vì cô đã cho hắn thử sản phẩm mới ra mắt này.
Tính ra cái thứ này cũng có vẻ rất lợi hại.
Nhưng...!cái xác này sẽ làm gì đây?
Như Ân cúi đầu với lấy cái camera vẫn chưa kịp kết nối đầy đủ với bộ điều khiển trung tâm kia, nhìn xung quanh cái camera này thì cô liền cười lạnh.
Nếu Nghiêm Thục bị phía Nato lục soát, thì có vẻ như bản thân cô thì lại còn bị cả Nato và phe đối thủ theo dõi đây mà.
Khi nghe Wee nói mình nghe mấy cái thông tin sơ lược ấy thì bản thân cô cũng ngầm suy xét.
Một mình cô quang minh chính đại đi khắp nơi thì chả sao, nhưng thêm cái tên Nghiêm Thục kia như bị mấy thế lực lớn để mắt hơn thì phải.
Cô đã ngầm nghĩ anh chính là kẻ đang ẩn mình.
Nhìn cái bộ dạng chết chưa biết sao mình chết của cái tên ngụy tạo thành nhân viên nông trại này làm cô hơi hối hận.
Giết người thì phải chôn xác, nhưng...ở đây có chỗ nào dễ giấu đây.
Chưa kể nếu phân hủy thì lại càng khiến đả động tới kẻ đang muốn moi thông tin từ cô.
Như Ân ngồi xổm cúi đầu quan sát cái xác này thì không để ý đến Nghiêm Thục đã xuất hiện ở đây từ khi nào.
- Tự hắn ra tò tới à?
Anh nhanh chóng tiến đến quan sát cách chết của hắn, sau đó liền nở nụ cười gian ác.
- Em cũng thật là làm tôi mở mang tầm mắt đấy.
Cô còn đang định thần lại sao anh tự nhiên xuất hiện thì anh đã tự độc thoại với chính mình rồi.
- Hắn vào phòng tôi làm chuyện không lên làm, thì hắn phải chết.
Nghiêm Thục như đã nghe thấy, cũng lại chẳng quá thể hiện cảm xúc nào khác biệt quá lớn.
- Hắn làm gì em?
Anh thấy cái xác ở phòng cô thì có chút kinh hãi, cái chết này rất đặc biệt, lại chẳng có cái gì là động tay chân hay dùng sức mạnh lớn giằng co nhau.
- Không hẳn.
Chỉ là tôi thấy hắn nắp thứ này thôi.
Như Ân xòe cái camera mini cho anh coi, anh lặng im nhìn cái xác.
Ngay sau đó, anh vén cái ống quần bò của tên đó ra, đập vào mắt là một con robot rất nhỏ đang chui ra từ cái lớp ra đã ngả màu đỏ của hắn.
- Em cũng ra tay ác thật đó, xử luôn mà chẳng biết lí do tại soa hắn làm vậy à?
Cô chẳng có thời gian nghe Nghiêm Thục nói linh tinh, anh thấy thì đã sao.
Chẳng ai có thể chứng minh cô ra tay.
- Nếu không muốn giúp tôi xử lí cái xác thì đi ra.
Nghiêm Thục lại chẳng hề nhường bước của Như Ân.
- Để tôi giúp em dọn, đằng nào cũng chỉ là cái xác thôi mà.
Cô nhìn anh mà hơi bất ngờ.
Cô cứ nghĩ bản thân mình đã biết rõ anh nhưng có lẽ là không.
Cô tưởng anh là một công tử bột, lại từng nghĩ anh bị chiều hư, nhưng anh rất khác với lúc trước..