Chương 979

Bốn phía bắt đầu nghị luận ầm ĩ, đứa nhỏ còn bé như vậy sẽ không nói dối, tức là lời của cô bé chính là chân tướng, các quý phụ lập tức hóa thân thành sứ giả chính nghĩa mà mắng Trần Do Mỹ rất thảm.

Đối với các quý phụ mà nói, tiểu tam vĩnh viễn là đối tượng mà họ đề phòng, họ vừa căm ghét vừa hận tiểu tam, muốn trách thì trách Trần Do Mỹ đã làm chuyện mà ai cũng ghê tởm.

Nghe những lời chói tai này, sắc mặt Trần Do Mỹ trắng nhợt, thân thể mảnh khảnh lung lay muốn ngã.

Cố Nam Thành vội đỡ lấy cô ta rồi tức giận trừng Nam Tầm, sau đó mới nhìn về hướng Hoan Hoan: “Hoan Hoan, con còn nhỏ nên không hiểu được chuyện của người lớn, kỳ thật cha mẹ đã sớm ly hôn, sợ con thương tâm mới không nói cho con biết.”

Hốc mắt Cố Hoan đỏ bừng: “Cha gạt con.”

Cố Nam Thành nói dối không chớp mắt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra lời nói dối hèn hạ nhất: “Cha không lừa con, cha và mẹ con đã sớm không có tình cảm, dì Tiểu Mỹ không phải người phụ nữ xấu, dì ấy là người cha yêu.”

Ai ngờ không biết Cố Hoan bị câu nào kích thích mà chỉ vào Trần Do Mỹ mà khóc rống nói: “Bà ta là người phụ nữ xấu, là bà ta giành mất cha, làm con với mẹ không có nhà để về, chỉ có thể ở khách sạn, nếu không phải dì Hoàn Hoàn cho mẹ tiền thì mẹ căn bản không có tiền mua nhà.”

Mọi người lập tức thổn thức, tiếng mắng chửi càng dữ dội bất bình hơn, có người còn muốn ghi lại cuộc đối thoại vừa rồi để đăng lên mạng cho mọi người cùng mắng chửi đôi cẩu nam nữ này.

Ngay cả Nam Tầm cũng không nghĩ đến Cố Hoan lại nói ra những lời này, cô chưa từng dạy con bé, nhưng con bé từ nhỏ đã cẩn thận nên cũng nhìn ra được.

Điều này chứng minh tâm tư của Cố Hoan mẫn cảm hơn bạn cùng tuổi, đây không phải là điều Nam Tầm kỳ vọng.

Mà Cố Nam Thành thì sao?

Gã cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị con gái lên án, nói cô bé không có nhà để về, chỉ có thể đi theo mẹ ở khách sạn.

Nói không đau lòng là giả.

Dù sao đây cũng là con ruột của gã!

Không biết có phải mang tâm lý thương hại cho kẻ yếu hay không mà giờ phút này Cố Nam Thành lại không tức giận nổi nữa, thì ra sau khi rời khỏi gã, Nam Tầm chỉ có thể dẫn con gái đi ở khách sạn.

Cố Nam Thành đột nhiên cảm thấy có lẽ hôm nay Nam Tầm mặc bộ quần áo này không phải là muốn khoe khoang, mà là muốn gã nhớ lại kỷ niệm của bọn họ.

Nam Tầm còn chưa buông bỏ được gã!

Cố Nam Thành càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này, nếu không Nam Tầm có lý do nào lại làm như vậy?

Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành lựa chọn trầm mặc vào lúc này thì trong lòng cực kỳ hận, cô ta không thể để tình thế phát triển như vậy nữa: “Thì ra chị Nam Tầm đang trách anh Nam Tầm cho ít tiền quá, chị không nói với Hoan Hoan sao, không phải cha con bé không cần nó mà là mẹ con bé coi nó là cây rụng tiền, tham lam muốn cả tập đoàn Cố Linh.”

“Chẳng lẽ chị không nói cho Hoan Hoan là chị ngoại tình với… Diệp Sâm nên cha con bé mới ly hôn với chị? Là chị và Diệp Sâm chèn ép quá đáng mới làm anh Nam Tầm không thể không từ bỏ quyền nuôi nấng?”

Nam Tầm ngoại tình với… Diệp Sâm, mới là nguyên nhân ly hôn?

Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Nam Tầm, chỉ thấy Nam Tầm nâng tay lên tát thẳng vào mặt Trần Do Mỹ.

Nhưng bàn tay của Nam Tầm còn chưa tát vào mặt cô ta thì đã bị Cố Nam Thành bắt lấy rồi hất ra.

Nam Tầm nhìn chằm chằm Cố Nam Thành: “Anh nói cho mọi người xem nguyên nhân chúng ta ly hôn có phải bởi vì tôi ngoại tình với… Diệp Sâm không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play