Chương 944

Mà Nam Tầm lại bực bội ngồi ở mép giường, bàn tay to lớn đó nắm chặt lấy cổ tay cô, cô có làm cách nào cũng không rút ra được: “Diệp Sâm, anh buông ra, tôi không đi được chưa?”

Diệp Sâm không chịu buông, sau đó anh đột nhiên kéo mạnh Nam Tầm lên giường, bàn tay bá đạo ôm lấy eo cô.

“Buông ra.” Nam Tầm giãy giụa, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu r3n cố nén do vết thương của Diệp Sâm bị đụng vào: “Đáng đời.”

Diệp Sâm vẫn ôm chặt cô không buông, giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng và đáng thương: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát, chỉ một lát được không?”

Nam Tầm cứng đờ mà nhìn bình thuốc treo một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày nào đó anh sẽ tự chơi chết bản thân.”

Diệp Sâm khẽ cười: “Chết tôi cũng muốn kéo em theo. Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi mệt mỏi quá, để tôi ôm ngủ một lát, về sau em nói cái gì tôi cũng nghe lời em.”

Nam Tầm không trả lời, cũng không giãy giụa nữa.

Thôi, sắc trời bên ngoài đã dần trắng rồi, chờ anh ngủ thì cô lại trở về phòng!

Diệp Sâm thật sự rất mệt, mất máu quá nhiều rồi lại phát sốt, hơn nữa cả đêm chưa ngủ nên thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi sự dày vò như thế.

Rất nhanh anh đã ôm Nam Tầm mà ngủ say.

Nam Tầm vốn định chờ Diệp Sâm ngủ rồi về phòng, kết quả cô cũng cả đêm chưa ngủ nên đã nằm say giấc nồng trong vòng tay Diệp Sâm.

Lăng Phủ

“Hai người nói đủ chưa?”

Sau khi Lăng Tiêu gửi tin nhắn này xong thì lạnh mặt ném điện thoại qua một bên rồi tắt đèn nằm xuống ngủ, cứ như không có gì ảnh hưởng được quy luật sinh hoạt của hắn.

Trong đêm tối yên tĩnh, rất nhanh lại truyền đến hai tiếng vang nhỏ.

Là Diệp Sâm gửi qua hai đoạn video của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu không mở chúng ra mà chỉ nhìn thoáng qua rồi tức giận ném điện thoại tới cuối giường và khép mắt lại…

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà Nam Tầm thì lập tức gửi tin nhắn cho Thịnh Tư Nguyên, nói đơn giản về bệnh tình của mẹ Trần Anh Kiệt rồi dặn ông rằng sau khi nhìn thấy tin nhắn thì nhất định phải gọi lại.

Mấy ngày nay cô rất thích ngủ nên sợ dậy không nổi!

Sau khi về đến nhà, cô ở lại phòng Thịnh Xán nửa giờ để nói với ông chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Đường Nguyên Minh sắp xếp hai người canh giữ trong ngoài phòng không rời một bước , có bọn họ ở đây nên Thịnh Hoàn Hoàn rất an tâm, phía cảnh sát còn chưa có tin tức truyền đến.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ôm hy vọng bao lớn.

Dù sao cũng là ám sát, trước đó chúng nhất định đã nghĩ kỹ đường lui, hung thủ lại đeo mặt nạ nên không dễ tìm được đường đi của gã, đến cuối cùng những vụ án như vậy cũng không giải quyết được gì.

Trời vừa sáng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được điện thoại của Thịnh Tư Nguyên, cô không mở mắt ra nổi: “Được, cháu bảo tài xế đi đón mọi người.”

Buổi sáng đúng 7 giờ mỗi ngày Trần Anh Kiệt sẽ ra ngoài, bọn họ phải chạy tới nhà anh ta trước lúc đó, đến càng sớm thì tranh thủ được càng nhiều thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play