Chương 885

Nam Tầm khoanh tay lại: “Được, vậy giao cho tụi em còn chị dẫn Hoan Hoan đi cắt tóc, trước khi đi tụi em nhớ dọn bàn và phòng bếp.”

Nói xong, cô ôm Cố Hoan ra cửa.

Lăng Kha chớp chớp mắt: “Sao tớ cảm thấy chúng ta giống nô dịch vậy nhỉ?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái lẩu vừa rồi là tớ làm, giờ tớ đi rửa chén chùi nồi, đồ của Diệp Sâm thì giao cho cậu.”

Lăng Kha: “…”

Không bao lâu sau, hai cô gái nhìn mấy cái vali, không biết khi chúng tới trông như thế nào, nhưng hiện tại chúng bị nhét bừa vào cả đồng đồ nên phồng lên to đùng.

Lăng Kha vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, thở phì phò chống nạnh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói xem, Diệp Sâm thật sự từ bỏ sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ai biết được, thái độ của chị Nam Tầm quá cứng rắn, không cho người ta chút cơ hội nào, làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông lắm.”

Nói xong, họ liền nghe thấy tiếng mở cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nghĩ là Nam Tầm, hai người quay đầu lại liền thấy dáng người thon dài của Diệp Sâm xuất hiện ở cửa, trông rất cao quý.

Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”

Lăng Kha: “…Ghê ghê ghê.”

Diệp Sâm không chút bất ngờ mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, ánh mắt đảo qua đống vali bên chân các cô, sau đó không cảm xúc mà nhìn họ: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn kích động gật đầu: “Nói đi.”

Cụ thể Diệp Sâm nói gì với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha thì chỉ có họ mới biết.

Khi Diệp Sâm rời đi đã mang đồ đạc của mình đi hết.

Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rất tốt, ai về nhà nấy.

Đêm nay, Lệ Hàn Tư tới tìm Lăng Kha, hình như đã uống không ít rượu, đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu, Lăng Kha ngồi cạnh cửa nhưng trước sau vẫn không chịu mở.

Cuối cùng Lệ Hàn Tư gọi điện thoại đến, một người tắt một người gọi, mãi đến khi Lăng Kha chịu nghe mới thôi.

“Tôi biết cô ở trong đó, mở cửa.”

Lăng Kha nhẹ nhàng hô hấp, nhưng không đáp lại.

Lệ Hàn Tư rất phẫn nộ, cũng rất suy sụp: “Lăng Kha, hôm nay cô giỏi lắm, hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, có phải cô rất đắc ý không?”

Tiếp theo Lăng Kha nghe một tiếng động lớn, hình như là Lệ Hàn Tư té ngã, tim Lăng Kha siết lại, cô nắm chặt cổ áo mình, sợ mình mềm lòng.

Sau một lúc lâu, giọng của Lệ Hàn Tư lại truyền đến lần nữa, lần này giọng nói càng gần, hình như cũng ngồi ở cạnh cửa.

Chỉ cách một cánh cửa, giọng anh ta còn suy sút hơn vừa rồi: “Lăng Kha, không phải cô rất yêu tôi sao, vì sao lại làm tôi đau khổ như thế, đây là tình yêu của cô sao?”

“Vì sao không nói lời nào, cô là thứ ích kỷ nông cạn, cô trả A Ca lại cho tôi, cô trả cô ấy lại cho tôi…”

Lệ Hàn Tư nâng tay lên, liều mạng đập cửa: “Mở cửa, cô mở ra cho tôi, cút ra đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play