Lời này của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn qua nửa ngày vẫn chưa phản ứng kịp.

Một lúc sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới chậm rãi nói: “Anh cảm thấy vì tôi còn lưu luyến Mộ Tư, nhìn thấy Lý Hưng Hoài cũng bị tàn tật nên muốn giúp ông ấy, vì thế mới từ bỏ đoàn xe có điều kiện tốt hơn mà lựa chọn gia nhập Vũ Yến?”
Ý của hắn là như vậy sao? Cho nên hắn mới xụ mặt với cô?
Lăng Tiêu chắc chắn hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên đối mặt với hắn, không có chút chột dạ: “Lăng Tiêu, tôi gia nhập Vũ Yến không có liên quan gì đến Mộ Tư cả.


Cô thật sự không ngờ, bởi vì chân Lý Hưng Hoài từng bị thương mà Lăng Tiêu lại liên tưởng đến Mộ Tư.

Trước kia hắn từng bị người ta phản bội nên mới nhạy cảm như vậy sao?
Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sắc bén như chim ưng, như có thể nhìn thấu lòng người.

Thịnh Hoàn Hoàn không hề né tránh, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, đi đến bàn làm việc lấy ra một khung ảnh trong ngăn kéo rồi đặt trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn bốn gương mặt tươi cười hạnh phúc trong khung ảnh, qua một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không thể mở miệng.

Sao cô lại quên trên bàn làm việc của ba còn có ảnh chụp chung của gia đình bọn họ với Mộ Tư?
Tất cả những thứ trong nhà có liên quan đến Mộ Tư đã bị dọn sạch, chỉ quên mất nơi này còn sót lại một cái!
Lăng Tiêu sẽ ngồi ở vị trí của ba để xử lý công việc, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng như vậy?
Khó trách sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến thế!
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lạnh nhạt nhìn xuống mình, biết hắn đang chờ cô xử lý ảnh chụp này như thế nào.

Cô không chút do dự mà mở khung ảnh ra ngay trước mặt Lăng Tiêu, xé một mảnh có hình Mộ Tư xuống rồi xé nát, thẳng đến hoàn toàn huỷ diệt “Mộ Tư” rồi mới ném vào thùng rác.

Thế này thì hắn đã vừa lòng chưa?
Nhìn một loạt động tác của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng sắc mặt Lăng Tiêu cũng đẹp lên một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như sương: “Hy vọng cô không phải có tật giật mình.


Vừa dứt lời, Lăng Tiêu lại ngồi trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn biết mình đuối lý, chủ động giải thích với hắn: “Đây là ảnh chụp hồi sinh nhật 18 tuổi của tôi, vẫn luôn đặt trên bàn làm việc của ba tôi, sau khi ba xảy ra chuyện, tôi chưa từng đi đến công ty, cho nên quên dọn tấm ảnh này, cũng không phải tôi cố ý giữ nó lại.


Sau khi Thịnh Xán ngã xuống, Lăng Tiêu biết rõ tình hình của Thịnh gia như thế nào, dưới tình huống này, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không có khả năng đi tới Thịnh Thế, cho nên lời này của cô tin được.

Lăng Tiêu lại cầm đũa lên: “Trừ những lời này, cô còn gì muốn nói với tôi không?”
Giọng điệu của Lăng Tiêu thật tùy ý, Thịnh Hoàn Hoàn lại căng thẳng trong lòng.

Vinson đã nói chuyện cô gặp Mộ Tư ở Cố gia cho Lăng Tiêu biết.

Nhớ tới cuộc đối thoại của cô và Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nắm chặt đôi tay lại: “Tôi gặp phải Mộ Tư ở Cố gia, anh ta tới trả điện thoại cho tôi.


Đôi mắt đen thâm thúy của Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn khẽ động lên xuống đậy vài cái, truyền đến tiếng nuốt nước bọt: “Anh ta! Anh ta muốn nối lại với tôi, bị tôi từ chối.


“Có phải thực thất vọng không?” Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch môi mỏng lên: “Nếu lúc ấy cô kiên trì thêm mấy ngày thì có lẽ anh ta đã hồi tâm chuyển ý, cô cũng không cần gả cho tôi.



Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu đang thử mình: “Cuộc đời không có nếu, cho dù có, tôi cũng không quay đầu lại, cả đời tôi cũng không quên được hành động của anh ta.


“Thật sự không quay đầu lại?” Đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cô, lạnh nhạt mở miệng: “Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, nếu cô muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản, tôi cũng sẽ trả lại tất cả những gì thuộc về Thịnh Thế cho cô.


Lời Lăng Tiêu nói làm mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, cô gian nan mở miệng: “Ý của anh là muốn ly hôn với tôi sao?”
Hắn nói: “Nếu cô muốn, hiện tại chúng ta có thể đi đến cục dân chứng.


Giọng nói của Lăng Tiêu bình tĩnh lại lạnh nhạt, không có cảm xúc gì, giống như nói về chuyện của người khác mà không liên quan gì đến mình.

Sao hắn có thể thản nhiên dửng dưng mà nói ra những lời như vậy?
“Tôi không muốn, Lăng Tiêu, hiện tại tôi đã là vợ của anh, chúng ta đã từng thân mật, sao anh có thể tuỳ tiện nói ra hai chữ ly hôn như thế?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay, nhấn mạnh từng câu từng chữ với hắn: “Nếu tôi không muốn rời khỏi Mộ Tư thì lúc trước đã đi cầu xin anh ta.


“Nhưng tôi chưa từng nhắc một chữ về những chuyện Thịnh gia gặp phải trước mặt anh ta, khi tôi quyết định gả cho anh thì đã quyết định hoàn toàn quên đi.


Đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn mặt mày tái nhợt, Lăng Tiêu không chút thương tiếc mềm lòng: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội, nghĩ kỹ rồi lại trả lời tôi, là đi hay ở lại.


“Không cần nghĩ, tôi nói không ly hôn, phải thế nào anh mới tin tôi chứ?”
Ly hôn? Vậy không phải mọi chuyện cô làm trước đó đều là uổng phí?
Vào thời khắc cô lựa chọn gả cho hắn thì đã chuẩn bị sẵn sàng làm một người vợ tốt, sau khi hắn và cô phát sinh quan hệ, cô càng không nghĩ tới hai chữ ly hôn.

“Thịnh Hoàn Hoàn, tôi ghét nhất là người trong ngoài không đồng nhất, hiện tại tôi cho cô cơ hội để lựa chọn, tốt nhất cô nghĩ kỹ lại trả lời tôi.


Lăng Tiêu cầm lấy nửa tấm ảnh còn lại, lạnh lùng nhìn cô: “Nếu cô chọn ở lại, vậy phải hoàn toàn quên đi quá khứ, nếu tôi biết cô lừa gạt tôi thì cô biết sẽ có hậu quả gì không?”
Nói xong, Lăng Tiêu xé bỏ tấm ảnh ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi ném nó vào thùng rác.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay, gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại tái nhợt.

Cô không biết lời Lăng Tiêu nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần thăm dò.

Nhưng cô biết, hậu quả phản bội hắn sẽ đáng sợ đến mức nào.

Hắn đã từng nói qua, nếu cô lừa gạt hắn thì hắn sẽ huỷ diệt cả Thịnh gia.

Những lời này không chỉ nói suông mà thôi.

Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới mở miệng nói: “Lăng Tiêu, tôi sẽ không phản bội anh, nhưng tôi chỉ sợ anh không tin tôi.


Nói xong, cô đứng lên, bình tĩnh nhìn hắn, không oán trách không bi thương: “Anh biết những lời vừa rồi tổn thương người khác đến mức nào không, đến khi nào anh mới thật sự đối xử với tôi như một người vợ?”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn bế Lăng Thiên Vũ lên rồi rời đi.

Nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, ánh mắt Lăng Tiêu đen tối không rõ, làm người ta không nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, hắn đứng lên, bảo thư ký ném chúng đi.

Từ lúc ra khỏi văn phòng của Lăng Tiêu, sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn ướt đẫm, vừa rồi có một giây cô đã thật sự dao động.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy may mắn.

Bởi vì cô có thể khẳng định, vừa rồi Lăng Tiêu chỉ đang thử cô.

Nhớ tới những lời nói của Lăng Tiêu, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn sợ hãi, may mà cô chống lại được cám dỗ, nếu không sẽ hoàn toàn chọc giận ác ma này, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trên đường trở về, Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn luôn rầu rĩ không vui nên duỗi tay kéo kéo tay áo cô, chủ động cầm lấy bàn vẽ, dùng tiếng Anh viết: “Ba chọc Hoàn Hoàn không vui, về sau đừng nấu cơm cho ba ăn.

”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play