Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời vừa rồi của Mộ Tư, anh ta nói: "Hoàn Hoàn, xin lỗi , là tôi phụ lòng em, thật ra người tôi yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết.
”
Cô làm bạn với anh ta suốt sáu năm, cùng anh ta điên cùng, cùng anh ta sống qua vô số thời gian hắc ám, kết quả chỉ đổi lấy một câu “xin lỗi.
"
Thời gian cô từng cho là hạnh phúc vui vẻ nhất, hôm nay ngẫm lại tất cả cũng chỉ là âm mưu mà thôi.
"Bắc Thành, anh ấy nói người anh ấy yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết, còn nói tình yêu chú trọng trước sau, một câu nói của anh ấy làm em biến thành người phụ nữ buồn cười nhất Hải Thành.
"
"Mấy năm nay anh ấy luôn cùng em diễn kịch, luôn lợi dụng Thịnh gia, em còn đối với diễn xuất thâm tình của anh ấy vẫn tin là thật, em dốc hết tâm tư yêu anh ấy bảo vệ anh ấy, còn bị coi thường là trèo lên giường của anh ấy.
"
Năm mười tám tuổi, Thịnh Hoàn Hoàn còn len lén bò qua giường của anh ta.
Nhưng mà Mộ Tư tựa như một chính nhân quân tử bảo thủ, nhất định phải giữ lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, cho dù rõ ràng động niệm, cũng tuyệt đối sẽ không vượt rào.
“Cho tới hôm nay em mới biết, hóa ra anh ấy không chạm vào em, cũng không phải cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn em quý giá bao nhiêu, mà là trong lòng anh ấy căn bản không có em.
”
Đau đến cực hạn, nhưng lại khóc không nổi.
Thịnh Hoàn cười thê lương, đôi môi mềm mại đã sớm không còn màu sắc.
“Hoàn Hoàn.
”
Cố Bắc Thành vươn cánh tay về phía cô, đáy mắt có một loại tình cảm không giấu được sắp tràn ra: "Mất đi Mặc Tư, em còn có những người bạn như chúng tôi, chỉ cần em muốn, cánh tay của anh bất cứ lúc nào cũng có thể cho em dựa vào.
”
Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào cánh tay Cố Bắc Thành, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, "Cảm ơn Bắc Thành.
”
Cô mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi!
Cố Bắc Thành cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, cho đến khi tiếng hít thở truyền đến, mới dám giơ ngón tay lên, thương tiếc đặt vào trên mặt của cô, quyến luyến cẩn thận sờ mặt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng quá khứ của cô và Mộ Tư tựa như một bộ phim điện ảnh, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
Sau bữa tiệc sinh nhật đó, Mộ Tư được Thịnh Hoàn Hoàn chọn trúng trở thành khách quen của Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Xán cũng không bởi vì anh ta tàn tật mà ghét bỏ, mà đối đãi anh ta như con trai nhà mình.
Thịnh Xán là một thương nhân khôn khéo có tầm nhìn xa, đồng thời cũng là một giáo viên tốt, mà Mộ Tư thiên tư thông minh, thường dạy một chút là thông.
Mộ Tư mười tám tuổi so với bạn cùng lứa càng thêm trầm ổn, tính tình anh ta tốt lại có kiên nhẫn, đối đãi với Thịnh Hoàn Hoàn cũng cực kì quan tâm.
Hai năm trôi qua, Mộ Tư đã được vợ chồng Thịnh Xán tán thành, thay Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn vừa tròn mười tám tuổi tổ chức một bữa tiệc đính hôn long trọng.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn thì sao, cô rốt cục không cần bị ép học những thứ cô không thích, mỗi khi cô rảnh rỗi, liền thích cầm bút vẽ, vẽ trời vẽ đất vẽ Mộ Tư.
Còn Mộ Tư thì điên cuồng vận động.
Thiếu niên này tựa hồ muốn chứng minh bản thân với thế giới bên ngoài mình là người bình thường, chuyện người bình thường có thể làm, anh ta cũng có thể làm, chuyện người bình thường không dám làm, anh ta dám làm.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn cùng anh điên cuồng.
Nhảy dù, nhảy bungee, lặn biển, lướt sóng, cưỡi ngựa, bắn súng, trượt tuyết, đua xe! !
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bản thân ngoại trừ học tập không được tốt lắm, nhưng những cái khác cô đều biết.
Những lần nổi loạn của bọn họ!
Cũng may mỗi lần như vậy Mộ Tư đều phụ trách khắc phục hậu quả, khiến Thịnh Hoàn Hoàn không hề lo lắng, điểm ấy cô đặc biệt bội phục anh.
Trước khi quen biết Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy anh là một thiếu niên không nhiễm bụi trần.
Sau khi quen biết Mộ Tư, mới biết được thiếu niên có trái tim phản nghịch mạnh mẽ.
Mộ Tư tuyệt đối không thể gọi là người tốt, nhưng tất cả của anh đều khiến Thịnh Hoàn Hoàn mê muội.
Lúc 21 tuổi Mộ Tư đột nhiên thu tâm, tiến vào tập đoàn Mộ thị.
Mộ Tư năm nay hai mươi bốn tuổi, dùng thời gian ba năm giải quyết tất cả ân oán ngày xưa của Mộ gia, thành công ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng đã đến tuổi có thể đăng ký kết hôn, vì thế liền có buổi hôn lễ hôm nay.
Mộng này tiếp tục kéo dài cả đêm, khi cô tỉnh giấc, chẳng biết gối khăn từ lúc nào đã bị nước mắt làm ướt đẫm!
Chuyện Mộ Tư đào hôn, rất nhanh mọi người ở Hải Thành đều biết.
Trong lúc nhất thời, Thịnh Hoàn Hoàn thân là đệ nhất danh viện Hải Thành, trở thành trò cười bàn tán say sưa của mọi người.
Thịnh Hoàn Hoàn ở lại bệnh viện chăm sóc cha mẹ và em gái, bỏ mặc tin đồn bên ngoài.
Một tuần nay, Mộ Tư không gọi điện thoại tới, rõ ràng anh ta có ý muốn cắt đứt mọi quan hệ với Thịnh gia.
Không biết có phải bởi vì Thịnh Xán vẫn hôn mê bất tỉnh hay không, hai ngày nay Thịnh Hoàn Hoàn luôn cảm thấy cảm xúc của mẹ Thịnh không đúng lắm.
Tối hôm đó, Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm xong, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ Thịnh từ bên ngoài truyền đến.
Cô lập tức xông ra ngoài, liền thấy mẹ Thịnh ngã trên mặt đất.
“Mẹ, làm sao vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tiến lên muốn đỡ mẹ Thịnh dậy, tay lại bị mẹ nắm chặt, "Hoàn Hoàn, Sam Sam bị người ta cướp mất, con mau đi tìm nó về, mau đi! ”
Sam Sam chính là Thịnh Sam Sam, em gái mới sinh được một tuần của Thịnh Hoàn Hoàn.
“Sam Sam bị người ta cướp đi rồi?”
Người nào cả gan làm loạn như vậy, lại dám công khai chạy đến bệnh viện cướp đoạt con của người khác?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy muốn đuổi theo.
Đúng lúc này, mẹ Thịnh giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nắm chặt tay bà không buông, "A Xán! ! Mau, mau đi thăm ba con đi.
”
Dứt lời, mẹ Thịnh đẩy Thịnh Hoàn Hoàn về phía trước.
Thịnh Hoàn Hoàn mới đứng vững, liền thấy một người đàn ông đầu đội mũ mỏ vịt, cúi đầu bước nhanh từ phòng bệnh Thịnh Xán đi ra.
“Anh là ai?”
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, hô to một tiếng, "Đứng lại.
”
Người đàn ông lập tức co cẳng bỏ chạy, Thịnh Hoàn Hoàn kịp phản ứng muốn đuổi theo, lại nghe thấy mẹ Thịnh nói, "Đừng đuổi theo, mau đi thăm ba con đi.
”
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, mặt nạ dưỡng khí của Thịnh Xán đã bị người ta kéo xuống.
Cô vội vàng cầm lấy mặt nạ dưỡng khí giúp Thịnh Xán đeo lại, cũng ấn nút gọi khẩn cấp.
Cũng may phát hiện kịp thời nên người không có gì đáng ngại.
Hai chuyện này xảy ra liền một chỗ, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra có người muốn hại Thịnh gia.
Chỉ là Thịnh Hoàn Hoàn không biết mục đích của đối phương là gì.
Nhưng từ phản ứng vừa rồi của mẹ Thịnh, Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra dường như bà biết điều gì đó.
Dưới sự ép hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng mẹ Thịnh cũng nói ra sự thật.
Anh họ của Thịnh Xán là Trần Văn Hưng, cũng chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Ba ngày trước, Trần Văn Hưng biết được bệnh tình của Thịnh Xán, muốn kéo Thịnh Xán từ vị trí tổng giám đốc xuống để tự mình lên thay thế.
Không chỉ như thế, Trần Văn Hưng còn muốn mua cổ phần trên danh nghĩa của mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn với giá thấp, ép mẹ Thịnh ký giấy đồng ý.
Đây rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, khi dễ cô nhi quả mẫu các cô không có chỗ dựa.
Mẹ Thịnh đương nhiên không thể đồng ý, vì vậy mới có chuyện hôm nay.
"Hôm nay chỉ là đe dọa, nếu như ông ta không chiếm được thứ ông ta muốn, lần sau ba con chỉ sợ cũng không may mắn như vậy, còn có em gái con! "
Nói đến đây, mẹ Thịnh đã khóc không thành tiếng.
.