“Vô tội? Sao anh biết Trần Do Mỹ vô tội?” Lúc này Nam Tầm đột nhiên cười lạnh, khóe mắt còn dính nước mắt, trông thật bi thương: “Cố Nam Thành, xem ra anh thật sự trúng độc của Trần Do Mỹ, cả Bắc Thành cũng biết thứ đàn bà làm ra vẻ đó là người như thế nào, mà anh lại bị nắm mũi dắt đi.


“Tôi mới là vợ anh, tôi nói câu nào anh cũng không tin, lại tin một người phụ nữ bụng dạ khó lường, từng có tiền án muốn tiếp cận quyến rũ anh, còn có gì để nói nữa? Từ hôm nay trở đi, anh dọn ra khỏi phòng ngủ của tôi đi.


“Cô muốn ở riêng với tôi?” Đồng tử của Cố Nam Thành co rụt lại, dán mắt nhìn chằm chằm vào Nam Tầm.

Chỉ thấy cô gái trước mặt đầu tóc bù xù, đôi mắt sưng vù, đáy mắt đen nhánh, làn da ảm đạm hơi chảy xệ, khuôn mặt như vậy đột nhiên làm gã cảm thấy thật phiền chán: “Đây là do cô tự nói.


Vừa dứt lời Cố Nam Thành đã nổi giận đùng đùng phất tay bỏ đi.

Nhìn Cố Nam Thành xuống lầu, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng đứng lên.

Lần này rốt cuộc Cố Nam Thành cũng phát hiện các cô, nhưng bước chân không hề tạm dừng, không chào lấy một tiếng đã đen mặt rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn nhau, tiếp theo lập tức chạy lên lầu.

Sau khi vào phòng thì thấy Nam Tầm sa sút ngồi trên mép giường, tùy ý để nước mắt chảy dài xuống mặt.

Quen biết Nam Tầm nhiều năm, đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn thấy cô ấy khóc, cũng là lần đầu tiên thấy cô chật vật như thế.

Giờ phút này Nam Tầm trông rất tiều tụy, sắc mặt cũng không tốt.

Trên thực tế, từ đêm nhận được ảnh chụp thì cô ấy luôn không thể đi vào giấc ngủ, thường xuyên đến hừng đông mới chợp mắt, ngủ một lát lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ trần truồng quấn lấy nhau.

Tối hôm qua uống đến nửa đêm, mới nặng nề ngủ say được một giấc.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy cả phòng dơ bẩn lộn xộn thì buông Lăng Thiên Vũ xuống rồi đi dọn dẹp, Lăng Kha cũng vội đi theo hỗ trợ.

Nam Tầm nhìn hai người, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Hoàn Hoàn, vừa rồi anh ta có hỏi em chuyện tối hôm qua không?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngừng lại, nhìn Nam Tầm và lắc đầu: “Không có.


Trên thực tế, gã không liếc nhìn họ lấy một cái.

Nam Tầm nghe xong thì thất vọng rũ mắt xuống, xem ra gã đã nhận định tối hôm qua cô không uống say, nhận định cô chính là một người đàn bà ác độc.

Hai người dọn dẹp phòng ngủ xong thì ngồi xuống bên cạnh Nam Tầm.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nam Tầm khàn khàn nói: “Tối hôm qua chị đẩy Trần Do Mỹ xuống từ cầu thang, đúng lúc Cố Nam Thành nhìn thấy, khẩn trương ôm cô ta đi bệnh viện, suốt cả tối cũng chưa trở về.


Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy không ổn, vội đứng lên: “Em đi giải thích với anh Nam Thành là tối hôm qua chị uống say.


“Em nghĩ anh ta sẽ tin?” Nam Tầm lộ ra vẻ mặt cô đơn: “Hiện tại Cố Nam Thành đã bị Trần Do Mỹ cho uống bùa mê thuốc lú rồi, chị giải thích thế nào anh ta cũng không tin, lòng anh ta đã hướng về Trần Do Mỹ, giải thích thêm cũng không có tác dụng.


Kỳ thật cô ấy biết hùng hổ doạ người như vậy chỉ đẩy gã ra xa hơn, nhưng cô không học được mềm yếu, không học được lấy lòng.

Rõ ràng người sai là gã!
Nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Cố Nam Thành nhìn vào cô, Nam Tầm không khỏi sờ lên mặt mình: “Chắc dáng vẻ bây giờ của chị rất xấu xí đúng không!”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng lắc đầu.

Lúc trước Nam Tầm chính là hoa khôi đứng đầu trong trường quân đội, không biết có bao nhiêu người yêu thầm cô ấy, tuy rằng hiện tại đã sinh con, nhưng dáng người vẫn không biến dạng, ngược lại càng có sức quyến rũ của đàn bà.

Chỉ là mấy ngày nay cô ấy không ngủ được, tối hôm qua còn uống đến nửa đêm, mặt cũng sưng vù, dù có được vẻ đẹp đứng đầu cũng không chịu nổi tàn phá như vậy.

Nam Tầm suy sút nói: “Các em đừng an ủi chị, từ sau khi chị sinh Hoan Hoan, chị đã cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, da xấu đi, ngực chảy xệ, cái bụng cũng lỏng, dưới rốn còn có một vết sẹo xấu xí, cả thân hình cũng không săn chắc bằng trước kia.


Sau khi sinh con, cô ấy cũng cảm giác được hứng thú của Cố Nam Thành đối với mình đã hạ xuống rất thấp, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không còn thường xuyên.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không biết nên nói gì, họ còn rất trẻ, chưa sinh con nên không hiểu được sự buồn rầu của Nam Tầm.

Năm nay Nam Tầm 28 tuổi, phụ nữ vừa qua 25 tuổi thì các chức năng cơ thể đều sẽ giảm xuống, lúc này mỹ phẩm dưỡng da đều phải chọn dạng chống lão hóa.

Huống chi cô ấy còn sinh con, tất nhiên làn da và thân thể không có khả năng mềm mại săn chắc giống như thiếu nữ.

Nhưng cô ấy vẫn rất đẹp, chỉ là cô đã không còn tự tin như trước kia.

Nam Tầm lại nói tiếp: “Cố Nam Thành cùng tuổi với chị, kết hôn bảy năm, trên người anh ta không có chút thay đổi nào, ngược lại càng có sức hút.


Nếu là nam nữ cùng độ tuổi, thông thường phụ nữ sẽ già nhanh hơn, mọi người nghe nói đến phụ nữ 30 tuổi đều sẽ cảm thấy đã là phụ nữ đứng tuổi, mà đàn ông 30 tuổi lại là độ tuổi có sức hút nhất.

Không khí thật áp lực, Lăng Kha lập tức an ủi: “Chị Nam Tầm, kỳ thật chị không thay đổi nhiều, chị xem dáng người mình vẫn thon thả, da cũng khá hơn bạn cùng lứa tuổi nhiều, cậu nói đúng không Hoàn Hoàn?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Người nào cũng già đi cả, ưu nhã già đi là tốt rồi, chị Nam Tầm, không phải chị xấu đi, là vì thái độ sống của chị đã thay đổi.


“Mấy năm nay chị luôn vây quanh Cố Nam Thành, cuộc sống của chị chỉ có anh ta và Hoan Hoan, chị đã quên mất thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, cũng quên mất mình ưu tú bao nhiêu.

” Cô nắm lấy tay Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, thử đi ra ngoài xem đi, chị với em cùng tham gia cuộc thi đua xe quốc tế tháng sau được không?”
Lấy thành tích trước kia của Nam Tầm thì cô ấy nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trong cuộc thi, trở thành tiêu điểm được cả nước chú ý.

Ánh mắt Nam Tầm thật ảm đạm: “Em cảm thấy hiện tại thích hợp đi dự thi sao?”
Đua xe là chuyện rất khảo nghiệm độ tập trung, một khi thất thần sẽ xảy ra sự cố bất cứ lúc nào, cái giá phải trả là sinh mạng.

 
Tuy rằng trên sân thi đấu có phòng hộ an toàn, nhưng cũng không đảm bảo 100%.

Bảy năm qua tình cảm giữa Nam Tầm và Cố Nam Thành luôn rất tốt, hiện tại hôn nhân của họ xuất hiện vết rách, tình cảm đang bị khảo nghiệm, lấy tâm lý hiện giờ của cô ấy thật sự không thích hợp tham gia hoạt động này.

Tuy rằng Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn kéo Nam Tầm ra ngoài, để thế nhân lại nhìn thấy phong thái nữ thần của cô, nhưng cũng biết việc này không cưỡng cầu được.

Sau một lúc lâu, Nam Tầm nhớ tới những lời nói sau cùng của Cố Nam Thành, cô ấy hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Cố Nam Thành nói là em tìm người phế bỏ Trần Vân Phàm, còn tìm mấy người đàn ông tướng mạo xấu xí đi cưỡng gian Trần Do Mỹ?”
“Không có, nếu em có thủ đoạn như vậy thì sao lại bị Trần Văn Hưng ép vào đường cùng?” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, trầm ngâm nói: “Đêm đó Trần Vân Phàm tìm người tới Thịnh gia gây chuyện, muốn hủy hoại sự trong sạch của em làm Lăng Tiêu ghét bỏ, trong đó có một người đàn ông có võ rất lợi hại, diện mạo đặc biệt xấu xí ghê tởm.


“Lúc ấy cũng may Lăng Tiêu kịp thời đuổi tới, đánh gã bị thương, nhưng đã để gã chạy thoát.

Trước đó em còn hỏi Lăng Tiêu vì sao lại dễ dàng để gã chạy như vậy, hiện tại ngẫm lại, hẳn Lăng Tiêu muốn gã đi trả thù Trần Vân Phàm.

”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play