“Vừa rồi anh nói em hãy trở lại bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, em không kinh ngạc chút nào, em đã đoán trước được tất cả đúng không.

” Giọng Mộ Tư vốn khàn khàn, lúc này lại gào rống đầy bất đắc dĩ và bi thương, làm người nghe cũng cảm thấy khó chịu theo: “Hoàn Hoàn, đây là sự trả thù của em dành cho anh đúng không?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy, cô ôm chặt cậu nhóc trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn mặt Mộ Tư: “Anh sai rồi, Mộ Tư, tôi chưa bao giờ muốn trả thù anh, bởi vì chưa bao giờ thật sự hiểu anh, nói gì đến hai chữ trả thù? Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.


Mọi người đều nói anh ta sẽ trở về, chỉ có cô không dám hy vọng xa vời như thế.

Ở trước mặt Mộ Tư, tiểu thư đứng đầu Hải Thành Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự tin.

Cô cũng không muốn mọi chuyện đi đến bước đường hôm nay, cô không rõ, không phải anh ta hao hết tâm tư là muốn Bạch Tuyết sớm trở lại bên cạnh sao?
Hiện tại rốt cuộc Bạch Tuyết cũng trở lại, vì sao anh ta lại không thể kiên trì?
Vì sao phải quay đầu lại, cô và anh đã sớm không trở về được!

Một lúc sau, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng xoay người đối mặt với anh: “Anh đi đi, cô ấy đã cứu mạng anh, đối đãi thật tốt với cô ấy.


Anh đã phụ tôi mà chọn cô ta, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước theo con đường mà anh đã chọn, bởi vì chúng ta đều không quay đầu lại được!
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Tư mà nhẫn tâm bước vào biệt thự, để cánh cửa kia hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa bọn họ.

“Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.


Những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Mộ Tư, anh ta không nhúc nhích đứng ở đó hồi lâu, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hai mắt đột nhiên trở nên ươn ướt.

Anh ta biết, lần này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã từ bỏ mình.

Cánh cửa kia giống như khoảng cách giữa anh và cô, một mặt thiên đường, một mặt địa ngục, chúng là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có khả năng đan chéo với nhau.

Mộ Tư không biết mình trở lại công ty như thế nào, suốt một ngày một đêm, anh ta không nghe điện thoại của ai, cũng không về nhà.

Anh ta cần yên lặng một chút, ngẫm lại mình thật sự muốn cái gì.

Vào thời khắc cánh cửa đóng lại, cả người Thịnh Hoàn Hoàn như đã kiệt sức, cũng may có Lăng Kha đỡ lấy cô: “Không có việc gì chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào cánh cổng, lắc đầu nói với Lăng Kha: “Lăng Kha, cậu nói xem vì sao phải chờ mất đi rồi người ta mới biết quý trọng?”
Lăng Kha nghĩ đến dáng vẻ hối hận bi thương vừa rồi của Mộ Tư, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Nhìn ra được hiện tại Mộ Tư rất đau khổ, tớ nghĩ anh ta có yêu cậu, chỉ là bị ân tình của Bạch Tuyết ảnh hưởng, hiện tại khi thật sự mất cậu rồi mới đau đớn nhận ra cậu quan trọng như vậy.


Cô kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, nếu hai người yêu nhau thật thì vì sao phải từ chối, vì sao không cho mình một cơ hội?”
Cô hy vọng bạn tốt của mình được hạnh phúc.

Tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kiên quyết nói: “Tớ và Mộ Tư vĩnh viễn không có khả năng, cho dù không có Lăng Tiêu thì tớ cũng không trở lại bên cạnh anh ta.


Tình cảm của cô dành cho Mộ Tư đã nguội lạnh, tuy rằng không oán hận được, nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho sự phản bội của anh ta.

Hiện tại cô có gia đình và cuộc sống của mình, Mộ Tư chỉ là một người cô đã từng yêu sâu sắc, chỉ thế mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn thở hắt ra, cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng tiêu tán, cô cười cười với Lăng Kha: “Tớ không có việc gì, chúng ta vào đi!”
Người hầu nói với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rằng Nam Tầm còn chưa rời giường, bảo các cô chờ một lát trong phòng khách, bà sẽ đi gọi Nam Tầm.

Người hầu rời đi không bao lâu thì Cố Tây Tây đã đi xuống lầu, thấy hai người thì lên tiếng chào hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp hỏi thêm thì Cố Tây Tây đã đi, nhìn tinh thần cô ấy không tốt lắm, có chút thất thần.

Không bao lâu sau, Cố Nam Thành đi vào từ bên ngoài, gã không nhìn thấy các cô, vừa vào nhà đã nổi giận đùng đùng lên lầu.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn Cố Nam Thành đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa bước vào, tiếp theo “Phanh” một tiếng vang lớn truyền đến, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha biến sắc, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành.

Lăng Kha nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Có nên đi lên xem hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm rồi nói: “Thôi, đó là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, chúng ta là người ngoài, chỉ sợ càng giúp càng loạn.


Cố Nam Thành vừa vào cửa thì mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi, chai rượu và rác rưởi đầy đất, tâm tình gã vốn không tốt, nhìn phòng ngủ hỗn độn này thì càng bực bội.

Nam Tầm say rượu một đêm, vừa rời giường dạ dày đã rất khó chịu, ôm bồn cầu nôn mửa hai lần, còn chưa kịp chăm chút cho mình.

Nghe tiếng vang lớn bên ngoài, cô ấy biết Cố Nam Thành đã trở lại với lửa giận bừng bừng, trở về tìm cô tính sổ.

Cô cũng lười thu dọn, dùng dáng vẻ đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt Cố Nam Thành, đầy trào phúng mà nhìn Cố Nam Thành: “Rốt cuộc cũng chịu trở lại?”
Cố Nam Thành nhìn người phụ nữ ăn nói chua ngoa trước mặt, vẻ mặt càng âm trầm: “Nam Tầm, rốt cuộc cô muốn gây rối tới khi nào? Tôi đã cảnh cáo cô đừng đi tìm Trần Do Mỹ, cô coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai đúng không!”
“Là cô ta nói với anh tôi đi tìm cô ta?”
“Cô ấy nói là do bản thân gọi cô đến, cô ấy muốn làm rõ hiểu lầm giữa cô ấy và tôi, nhưng cô đã làm gì? Nam Tầm, tôi luôn biết cô tùy hứng làm bậy, nhưng không ngờ tâm địa của cô lại ác độc như thế.

” Cố Nam Thành nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua Trần Do Mỹ bị Nam Tầm đẩy xuống lầu, lập tức cảm thấy lạnh người: “Chỉ vì chút hiểu lầm mà cô muốn đẩy người ta vào chỗ chết, cô có còn là Nam Tầm tôi quen biết không?”
 
“Tùy hứng làm bậy, tâm địa độc ác?” Nam Tầm nở nụ cười, nhưng hốc mắt đã rươm rướm nước mắt: “Cố Nam Thành, không ngờ trong lòng anh, hiện tại tôi đã biến thành người phụ nữ như vậy.


Nhìn thấy Nam Tầm khóc, Cố Nam Thành không hề mềm lòng: “Chẳng lẽ không phải cô đẩy cô ấy xuống lầu?”
“Không sai, là tôi đẩy cô ta xuống lầu, anh cho rằng cô ta tìm tôi là vì giải thích hiểu lầm giữa các người thật sao? Cô ta chỉ muốn kích thích để tôi mất khống chế thôi.


Nam Tầm nghĩ đến tối hôm qua Cố Nam Thành lo lắng sốt ruột vì Trần Do Mỹ như thế nào thì trong lòng vừa đau vừa hận: “Đáng tiếc tối hôm qua tôi uống nhiều quá, đã mắc lừa con tiện nhân kia, bị cô ta gài bẫy.


“Vì sao cô ấy lại kích thích cô đẩy mình xuống lầu, vậy không phải đùa giỡn với mạng của mình sao, có lợi gì cho cô ấy?”
Nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bù, miệng đầy lời ác độc, Cố Nam Thành thực thất vọng, đây có còn là người vợ mà gã đã cưới về nhà lúc trước không?
“Có lợi gì? Không phải anh đúng lúc xuất hiện sao, tối hôm qua không phải anh đã đích thân ôm cô ta đi bệnh viện, không phải anh canh giữ bên cạnh cả đêm sao?” Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành mà ép hỏi: “Tối hôm qua vì sao anh xuất hiện ở Trần gia, cô ta đã từng quyến rũ anh, anh không biết tránh né sao? Lần trước ở khách sạn như thế, lần này cũng như thế, anh bảo tôi tin anh không rung động với cô ta như thế nào?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play