Mã Lai nghe xong thì không vui mà nói: “Các anh biết cái gì.
”
Mỗi lần lão đại uống say đều gọi tên chị dâu! Cũng là tên của Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ sợ cả lão đại cũng không rõ địa vị của cô quan trọng đến mức nào trong lòng mình.
Nghĩ đến giọng nói vừa rồi của Mộ Tư, Mã Lai không khỏi hơi lo lắng.
E rằng có vài thứ đã mất đi rồi mới biết nó đáng quý đến mức nào.
Giờ phút này trong đầu Mộ Tư trống rỗng, di động rơi xuống khỏi tay anh, thân hình cao lớn ngã vào sô pha, cả người như bị rút cạn linh hồn.
“Đừng đuổi theo, cho dù Lăng Tiêu muốn làm gì Thịnh tiểu thư cũng là hợp pháp.
”
“Bọn họ đã kết hôn.
”
“Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn.
”
“Tôi nói chị dâu đã đi lấy chồng, ngay vào ngày anh đi Mỹ, chị dâu và Lăng Tiêu đã đến Cục Dân Chính, một nửa Hải Thành đều đã biết việc này.
”
Lời nói của Mã Lai quanh quẩn trong đầu Mộ Tư hết lần này đến lần khác.
Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu kết hôn ngay vào ngày anh ta và Bạch Tuyết đi Mỹ, một nửa Hải Thành đều đã biết việc này, chỉ có anh hoàn toàn không biết gì cả.
Thì ra đêm đó cô không lừa anh, cô thật sự kết hôn với Lăng Tiêu.
Khó trách cô muốn xoá sạch tất cả những thứ liên quan đến anh.
Khó trách Lăng Tiêu lại nói hắn đến mang người của mình đi.
Thì ra ngay vào tuần trước, cô đã lấy chồng, trở thành vợ của người khác!
Lúc này di động của Thịnh Hoàn Hoàn phát ra âm thanh nhắc nhở lượng điện không đủ, Mộ Tư tỉnh táo lại, vội tìm di động của cô trên mặt đất.
Di động của cô được đặt mật mã vẽ tay, Mộ Tư có thể dễ dàng mở khoá, anh mở Wechat ra rồi click mở danh sách bạn bè của cô.
Nơi đó chỉ có một tấm hình, không còn cái gì nữa.
Tấm hình kia là hai bàn tay một lớn một nhỏ, trên ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn kim cương, vừa nhìn liền biết đó là nhẫn đôi.
Mộ Tư từng nhìn thấy chiếc nhẫn này trên tay Lăng Tiêu.
Thì ra đó là nhẫn cưới của bọn họ!
Mộ Tư nhìn chằm chằm tấm hình kia rất lâu cũng không thể dời mắt, anh và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau 6 năm, tất nhiên anh đã nhận ra tay của cô.
Tay cô tinh tế thon dài lại có thịt, móng tay chỉnh tề có màu hồng nhạt khỏe mạnh, khi nắm trong tay sẽ cảm thấy ấm ấm mềm mềm, mềm mại không xương.
Sau một lúc lâu, Mộ Tư mới nhìn về phía hàng chữ trên tấm hình.
“Hôm nay là mùng chín tháng năm âm lịch, giữa mùa hạ, tôi kết hôn.
”
Trong lòng Mộ Tư bỗng căng thẳng, nét hồng hào trên mặt đã biến mất, trắng bệch như tờ giấy.
Cô thật sự kết hôn.
Cô thật sự lấy chồng.
Cô thành vợ người khác!
Nhìn hàng chữ này, một đoạn ký ức đã phủ bụi nhiều năm đột nhiên hiện lên trong đầu.
Mộ Tư như về tới buổi tiệc của 6 năm trước, anh nhìn thiếu nữ kiên định bước từng bước một về hướng mình dưới ánh mắt không thể tin được, lại chứa đầy khinh thường của mọi người.
“Vì sao là anh.
” Anh hỏi.
“Bởi vì thích!” Cô làm ra vẻ nhẹ nhàng, đôi mắt xinh đẹp toả sáng.
Thiếu nữ xinh đẹp, tinh xảo như một con búp bê Tây Dương, đồng tử trắng đen rõ ràng thật sạch sẽ trong trẻo, chân thành dũng cảm.
“Ba mẹ em sẽ không đồng ý, anh là một người tàn phế.
”
“Vậy thì đã sao?” Cô kiên định lại cố chấp: “Mộ Tư, đêm nay trừ anh ra thì em sẽ không chọn ai khác.
”
“Nhưng anh và Bạch Tuyết có quan hệ gì? Có một lần tan học! Em thấy anh cõng cô ấy.
”
“Cô ấy là con gái của chú tài xế, ngày đó chân cô ấy bị trẹo.
”
“Vậy anh có thích cô ấy không?”
“Anh và anh trai của Bạch Tuyết - Bạch Băng là bạn tốt, cô ấy chỉ như đứa em gái của anh thôi.
”
“Thật không?”
“Đương nhiên.
”
“Mộ Tư, em tin anh.
”
Anh nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay.
Tay cô thật nhỏ, thật mềm, mềm như không xương.
Khuôn mặt nhỏ của cô trắng nõn xinh đẹp, cặp mắt đen nhánh như đá quý lộng lẫy.
Cô cười rất ngọt rất sạch sẽ, có chút ngây ngô, có chút ngượng ngùng.
Tất cả mọi thứ của cô đều tốt đẹp như vậy, mà anh lại che giấu một trái tim dơ bẩn.
Ngay vào ba tháng trước, cô ôm lấy anh từ phía sau, tin tưởng ỷ lại anh, giọng nói dịu dàng êm tai: “A Tư, không lâu nữa em sẽ tốt nghiệp, chờ tốt nghiệp rồi chúng ta liền kết hôn!”
Mộ Tư đau khổ nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại nữa.
Bạn có từng được người ta tin tưởng vô điều kiện không?
Có người nào từng cố chấp điên cuồng vì bạn không?
Trong đời bạn có từng xuất hiện một người không hề giữ lại mà yêu bạn sâu sắc không?
Cô lương thiện mỹ lệ dũng cảm thông minh, rõ ràng là một cô công chúa cao quý, lại chịu tiếp nhận thân thể tàn tật của bạn, chịu giặt quần áo nấu cơm cho bạn, chịu đi mạo hiểm với bạn bằng cả sinh mệnh, chịu đối đầu với cả thế giới vì bạn.
Nếu không có, vậy bạn không cách nào cảm nhận được tâm trạng lúc này của Mộ Tư.
Lúc này anh như một đứa trẻ to xác chỉ có vài tuổi, không cẩn thận đánh mất con thú bông đã làm bạn với mình bao năm, anh đứng ngồi không yên, kinh hoàng mất kiểm soát.
Mộ Tư đột nhiên nhớ tới sáng sớm ngày Thịnh Hoàn Hoàn tới tìm mình, cô nắm chặt cái chân giả kia không bỏ, trong mắt như có muôn ngàn lời nói muốn kể ra.
Anh biết rõ cô tới đưa chân giả chỉ là tìm cớ gặp mình, nhưng anh lại buông tay ra, nói cô ném đi!
Đó là lần cuối cùng cô tới tìm anh, cô nỗ lực muốn nắm chặt tay anh, anh lại làm như không thấy mà buông cô ra, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Khi đó cô bất lực tuyệt vọng, đành phải đưa bàn tay về phía người khác.
Bàn tay mà anh buông ra lập tức có người thay anh nắm chặt, người mà anh vứt bỏ cuối cùng cũng thành vợ người khác.
Hiện giờ anh bỗng quay đầu lại, phát hiện phía sau đã không còn gì nữa, cô gái yêu anh 6 năm, từng nói muốn đi theo anh cả đời đã biến mất trong dòng người, hoàn toàn tan biến sau khi anh buông tay.
Mộ Tư không biết vì sao tim mình lại đau đớn, khủng hoảng sợ hãi như vậy, anh nhìn chiếc sô pha Thịnh Hoàn Hoàn vừa nằm, trong lòng cũng trở nên trống rỗng.
Giống như một gian phòng mất đi tất cả, bị cả thế giới vứt bỏ.
Thịnh Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn!
Anh đột nhiên đứng lên, chạy ra khỏi biệt thự.
Chiếc Porsche màu trắng lao vút đi, vượt hết cái đèn đỏ này tới đèn đỏ khác trong đêm khuya, cuối cùng Mộ Tư ngừng lại ngoài chung cư của Cố Bắc Thành rồi dùng sức đá cửa.
“Cố Bắc Thành, anh cút ra đây cho tôi.
”
Cố Bắc Thành vừa ngủ, nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa thì lập tức tỉnh táo, chậm rãi mặc quần áo rồi xuống giường.
Cánh cửa vừa mở ra thì một nắm tay đã vung đến, cũng may Cố Bắc Thành có phòng bị, lập tức lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn người tới: “Hơn nửa đêm mà anh còn phát điên cái gì?”
Hai mắt Mộ Tư đỏ bừng như một con dã thú bị thương, anh ta tiến lên kéo lấy cổ áo Cố Bắc Thành, khàn khàn gào rống: “Vì sao không ngăn cản cô ấy, không phải anh thích cô ấy sao, vì sao lại trơ mắt nhìn cô ấy gả cho tên ma quỷ Lăng Tiêu kia?”
Lúc này Mộ Tư đã mất hết phong độ, không còn lý trí.
Cố Bắc Thành kéo kéo khóe miệng, không nóng không lạnh mà hỏi: “Anh đang nói ai?”
“Anh còn giả ngu.
”
“Tôi không biết anh đang nói ai.
”
Cố Bắc Thành muốn đối nghịch với Mộ Tư để làm anh ta khó chịu.
Mộ Tư siết chặt cổ áo Cố Bắc Thành, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hoàn Hoàn, tôi đang nói đến Thịnh Hoàn Hoàn, anh vừa lòng chưa?”
Cố Bắc Thành kéo tay Mộ Tư ra, hỏi ngược lại: “Anh là gì của Thịnh Hoàn Hoàn? Anh có tư cách gì hỏi đến chuyện của cô ấy?”.