Chương 477

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không được, rất muốn gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu, hỏi hắn có trở về hay không, hỏi có phải hắn ở bên Lam Nhan không.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương lúc nãy của Lăng Tiêu, cuối cùng cô vẫn không gọi.

Nếu Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện, cô gọi qua là đâm vào họng súng. Cô cũng không muốn làm bộ làm tịch đi quan tâm sự sống chết của Lam Nhan, cứ làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là lựa chọn an toàn nhất.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn buông điện thoại xuống, sau nửa đêm rốt cuộc cũng nặng nề ngủ say.

Cả đêm hôm đó Lăng Tiêu không về, sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thì bên cạnh vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như bình thường, đứng dậy làm cơm sáng, chăm sóc Lăng Thiên Vũ, mãi đến khi nhận được điện thoại của Lăng Kha…

“Hoàn Hoàn, tối hôm qua Lăng Tiêu không về nhà đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Sao cậu biết?”

Tiếng nói phẫn nộ của Lăng Kha truyền đến từ bên kia: “Vừa rồi tớ thấy anh ta và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn, cặn bã, rác rưởi, vậy mà tớ còn tưởng nghĩ anh ta không giống với những người đàn ông khác.”

Sáng sớm tinh mơ, một đôi nam nữ cùng đi ra từ khách sạn thật sự làm người ta rất khó mà không nghĩ nhiều, hơn nữa Lăng Tiêu cũng cả đêm không về.

Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích thay cho Lăng Tiêu, lời nói rất lạnh nhạt: “Tối hôm qua Lam Nhan gọi điện thoại cầu cứu Lăng Tiêu, hình như xảy ra chuyện gì, cô ta bị thương à?”

Lăng Kha khó nén căm giận: “Tay chân lành lặn, bước chân nhẹ nhàng, trang điểm tinh xảo, bị thương cái gì?”

“À! Thì ra không bị thương!”

Không bị thương, lại bị sợ hãi, cho nên Lăng Tiêu an ủi cô ta cả đêm!

“Hả? Vậy thôi sao?”

“Bằng không còn có thể làm gì?”

Giọng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bình tĩnh, cô tiện tay cầm một cây măng tây qua cắt từng khúc từng khúc một, mãi đến khi bầm thây “Nó” thành vạn mảnh mới phát hiện chưa lột vỏ.

Cô hơi ảo não mà rửa sạch mấy mảnh vụn, vừa cất dao đi thì tiếng chuông lại vang lên.

Là một dãy số lạ.

Là ai?

Mang theo nghi hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn ấn nghe máy: “Alo.”

“Hoàn Hoàn, anh là Mộ Tư.”

Giọng nói đã lâu không nghe thấy của Mộ Tư truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh lẽo, vẫn quen thuộc như vậy, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy như đã qua mấy đời.

Đã thật lâu thật lâu cô không nhớ tới nữa cái tên Mộ Tư, bóng dáng và tươi cười của anh. Cô cho rằng mình đã quên, nhưng lúc này giọng nói quen thuộc kia như một tảng đá rơi thẳng vào trái tim bình tĩnh của cô, tạo nên từng vòng gợn sóng, thật lâu không thể tiêu tan.

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là muốn tắt máy, Mộ Tư như đoán ra suy nghĩ của cô, không đợi cô đáp lại liền nói: “Có thể gặp một lần không, anh có một số việc muốn nói với em, là về Lăng Tiêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play