Chương 397

Cố Nam Thành nói rất đương nhiên: “Cô theo tôi nhiều năm như thế, còn sinh đứa con gái cho tôi, tôi sẽ không để cô tay trắng, cô muốn cái gì cứ việc mở miệng, chỉ cần đừng quá đáng thì tôi sẽ cố gắng thỏa mãn, nhưng tôi có một yêu cầu, tuyên bố với bên ngoài là một tháng trước chúng ta đã ly hôn, Trần Do Mỹ không phải tiểu tam.”

“A, anh thật là si tình.”

Nam Tầm lạnh lùng nở nụ cười, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống, cô hận thứ nước mắt đáng chết lại mềm yếu vô dụng này, lập tức dùng sức lau đi, tiếp tục nhìn Cố Nam Thành cười nói: “Được thôi, tôi có thể tác thành cho hai người, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

Nam Tầm sảng khoái như vậy làm Cố Nam Thành không biết làm thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Điều kiện gì, cô nói đi.”

Nam Tầm nói: “Con gái đi theo tôi, anh và nó cắt đứt quan hệ cha con, sau này vĩnh viễn không nhận lại.”

Cố Nam Thành vừa nghe thì lập tức giận dữ: “Cô nằm mơ, Hoan Hoan là cốt nhục của Cố gia, sao tôi phải cắt đứt quan hệ với nó.”

Nam Tầm cười lạnh: “Vậy còn gì để bàn nữa?”

Cố Nam Thành trầm mặc nhìn Nam Tầm một lát, cuối cùng khôi phục lạnh nhạt, mặt không cảm xúc hỏi cô: “Nam Tầm, cô thật sự muốn đối đầu với tôi?”

Nam Tầm chỉ cười không đáp.

Cố Nam Thành gật đầu, trở nên rất lạnh lẽo xa cách: “Được, cô đừng hối hận.”

Vừa dứt lời, Cố Nam Thành xoay người muốn đi.

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói non nớt, giọng nói này tràn ngập mừng rỡ và vui thích: “Cha, rốt cuộc cha cũng trở lại, Hoan Hoan rất nhớ cha!”

Cố Hoan vừa tỉnh ngủ nâng đôi chân ngắn nhỏ, vội chạy xuống từ trên lầu, ôm chặt chân Cố Nam Thành, hai mắt ướt dầm dề nhìn gã: “Cha, sao giờ cha mới về, Hoan Hoan và mẹ rất nhớ cha.”

Vẻ mặt Cố Nam Thành có chút mâu thuẫn, gã nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Cố Hoan, cuối cùng không thể nhẫn tâm, chỉ cứng đờ kéo kéo khóe miệng: “Gần đây ba bận quá, không có thời gian chơi với Hoan Hoan, Hoan Hoan ở nhà phải nghe lời.”

Khóe miệng Cố Hoan hơi trầm xuống, bĩu môi như muốn oà khóc: “Cha, có phải cha không cần con và mẹ không, trước kia cha bận đến mấy thì buổi tối cũng về, hiện tại lại không trở lại.”

Cố Nam Thành âm u nhìn về phía Nam Tầm: “Có phải cô nói gì với Hoan Hoan không?”

Nam Tầm nói: “Anh cảm thấy chúng ta đã thành như vậy, còn cần gạt Hoan Hoan sao?”

Cố Nam Thành nghe xong thì lập tức tức giận chỉ vào Nam Tầm: “Nam Tầm, thứ đàn bà ác độc như cô căn bản không xứng làm mẹ.”

Nam Tầm cười lạnh: “Tôi không xứng làm mẹ thì Cố Nam Thành anh xứng làm cha à?”

Cố Hoan bị dọa không nhẹ, rơi lệ đầy mặt mà khóc hô: “Cha, không liên quan đến mẹ, là Hoan Hoan đoán, mẹ không có nói gì với Hoan Hoan…”

Mãi đến lúc này, Nam Tầm vẫn chưa từng nói một lời không hay về Cố Nam Thành ở trước mặt Cố Hoan, nhưng hiện tại Cố Nam Thành sẽ tin sao?

Gã giơ tay ôm Cố Hoan lên, phẫn nộ nói với Nam Tầm: “Cô không xứng làm mẹ của Hoan Hoan, cô không biết dạy con, sẽ có người dạy thay cô.”

Có người dạy thay cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play