Chương 395

Cố Nam Thành đã thay lòng, nhưng Nam Tầm trước sau vẫn còn yêu gã, yêu càng sâu thì tổn thương sẽ càng nặng.

“Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn…” Thịnh Hoàn Hoàn bị Hứa Hương Tuyết gọi hoàn hồn.

Hứa Hương Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, lo lắng sốt ruột hỏi: “Hoàn Hoàn, không phải việc này là sự thật đó chứ?”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Hứa Hương Tuyết, không cảm xúc trả lời bà ta: “Là thật, cho nên mợ bỏ lòng tham của mình đi, Thịnh gia sẽ không giao cửa hàng cho mợ, Lăng gia càng không.”

Hứa Hương Tuyết vừa nghe thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Đứa nhỏ này nói chuyện với trưởng bối kiểu gì vậy, mợ đang quan tâm con, con nói vậy có còn lương tâm không?”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn tâm tình bận tâm đến mặt mũi của Hứa Hương Tuyết: “Là quan tâm tôi hay quan tâm cửa hàng còn chưa tới tay, trong lòng mợ hiểu hơn ai hết.”

Hứa Hương Tuyết ngẩn người, sắc mặt rất khó coi.

Mặt Thịnh Đình Đình lập tức sầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cho dù mẹ chị có gì không đúng thì cũng là trưởng bối, nơi này còn chưa đến phiên em lớn giọng, tính ra thì gia nghiệp hiện tại của Thịnh gia là lúc trước dì và dượng một tay dốc sức tạo dựng, em chẳng ra chút sức nào cả, có tư cách gì quyết định thay bọn họ?”

Thịnh phu nhân muốn mở miệng nói giúp Thịnh Hoàn Hoàn mấy câu, Thịnh Đình Đình lập tức nói: “Hôm nay nếu dì nói một câu không phải, cả nhà tụi con lập tức dọn khỏi nơi này, về sau các người có giàu chảy mỡ, nhà con có đi xin cơm cũng không đến xin nhà dì đâu.”

Thịnh phu nhân bị Thịnh Đình Đình nói tức đến đỏ mặt, nửa ngày vẫn không nói ra được một câu.

Bà chỉ có một người em trai, vốn nghĩ cả nhà đoàn tụ là chuyện tốt, không ngờ hiện tại lại biến thành như vậy.

Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia tử cũng tức giận không nhẹ.

Thịnh lão gia tử lập tức mắng: “Thịnh Đình Đình, con câm miệng cho ông, cút về phòng tự xét lại đi.”

Thịnh Đình Đình cả giận quát: “Con có nói sai không, vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn tống cổ nhà con như ăn mày, vì sao ông không mắng nó mà lại chỉ trích con.”

Rống vào mặt Thịnh lão gia tử xong thì Thịnh Đình Đình khóc lóc trở về phòng.

Thịnh Đình Đình đi rồi, lửa giận của Thịnh lão gia tử lập tức trút lên người Hứa Hương Tuyết: “Cô còn có mặt mũi đứng ở đó, không đi lên xem đứa con gái ngoan mình dạy ra kìa.”

Hứa Hương Tuyết vẫn hơi sợ hãi Thịnh lão gia tử, bà bất mãn mắng nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn: “Xem đi, gia đình đang hoà thuận mà một hai phải làm quan hệ trở nên xa lạ như thế.”

Nói xong bà ta cũng vội vàng lên lầu.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tức cười vì hai mẹ con, nếu không phải nể mặt ông bà ngoại thì cô hận không thể lập tức đuổi mẹ con quái đản này đi.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên người Thịnh Chính Dương, lạnh nhạt mở miệng: “Em nghĩ thế nào?”

Thịnh Chính Dương không nói lời nào, tuy biết mẹ và chị mình không đúng, nhưng dù sao cũng là mẹ và chị ruột, trong lòng cậu cũng đâu thoải mái gì?

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười không hỏi nữa, chào hai cụ Thịnh gia một tiếng rồi cùng Thịnh phu nhân rời khỏi thành Tây.

Đi ra biệt thự, Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ được nhìn qua kế bên, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài có thêm hai mươi vệ sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play