Chương 387

Vợ chồng Thịnh lão thái thái dạo một vòng trong phòng chứa đồ, tiếp theo đi đến hành lang hầm rượu, Thịnh Đình Đình và Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, Bạch quản gia đi ở sau cùng.

Cuối cùng Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia tử ngừng lại ở hầm rượu, bởi vì đến bây giờ họ vẫn không phát hiện tầng hầm này có gì dị thường.

Bạch quản gia cũng rất kỳ quái, bình thường trong này rất âm trầm, nhưng hôm nay cảm giác đó đã biến mất, âm thanh kỳ quái cũng không vang lên.

Thịnh lão gia tử chỉ chỉ cánh cửa cuối hành lang, hỏi Bạch quản gia: “Trong cánh cửa kia là cái gì, có thể mở ra không?”

Bạch quản gia gật đầu: “Nơi này là gara.”

Bạch quản gia tiến lên, ấn vân tay vào, sau đó cánh cửa kim loại dày nặng chậm rãi mở ra, gara to lớn xuất hiện ở trước mắt, nhìn một cái có thể thấy được rất nhiều chiếc xe thể thao xa hoa, bản giới hạn trong đó, chiếc nào cũng có giá trị ngàn vạn.

Thịnh Đình Đình nhìn gara vô cùng xa hoa trước mắt, khiếp sợ trừng lớn hai mắt, này… Quả thực là mộng đẹp trong lòng của mỗi người trẻ tuổi!

Thịnh Đình Đình đột nhiên có chút ghen ghét Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô gả cho người chồng như thế nào mà lại “Giàu” đến mức này?

Trong lòng Thịnh Đình Đình đặc biệt chấn động, ở nước ngoài cô ta từng đi theo Thịnh lão thái thái đến nhà không ít phú hào, cái gara này của Lăng Tiêu là giàu nhất mà cô ta từng được thấy.

Ferrari, Bugatti, Koenigsegg, Rolls-Royce, Aston, Maybach, Porsche… tất cả đều là bản hàng đầu.

Trong những chiếc xe thể thao này còn có không ít bản giới hạn hiếm có toàn cầu, giá cả trên cả trăm triệu, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.

Nhìn từng chiếc siêu xe mình tha thiết ước mơ, Thịnh Đình Đình gấp không chờ nổi đi vào, ngừng trước một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ, yêu thích không buông tay mà sờ lên đường cong hoàn mỹ trên thân xe: Thật xinh đẹp!

Rốt cuộc Lăng Tiêu này là người nào, chỉ cái gara này thôi đã có giá trị trên trời rồi!

Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia tử xem như người có kiến thức rộng rãi, tuy trong lòng kinh ngạc cảm thán, nhưng vẻ mặt vẫn như thường.

Sau đó hai cụ Thịnh gia và Bạch quản gia lần lượt đi vào gara.

Không ai phát hiện lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn đã từ trắng chuyển xanh, toàn thân cô lạnh lẽo, giống như đứng ở đầu gió, làn gió lạnh đến xương không ngừng luồn lên người cô.

Bốn phía như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, cô không xác định đôi mắt kia ở đâu, nhưng cô khẳng định ‘Thứ’ kh ủng bố trong hầm giam đang nằm trong hầm rượu này.

Hầm rượu không quá lớn, hai bên là quầy rượu màu nâu đỏ, đơn giản mà sang trọng, nhìn một cái là thấy rõ hết.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên thang máy hầm rượu, thang máy chậm rãi mở ra, một gương mặt máu tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt…

Hai cụ Thịnh gia cảm thấy rất kỳ quái, từ khi tiến vào tầng hầm, bọn họ vẫn không phát hiện dị thường gì.

Chẳng lẽ “Thứ” làm Hoàn Hoàn kinh sợ không ở chỗ này?

Ngay vào lúc Thịnh lão thái thái tính hỏi Bạch quản gia vài câu thì tiếng thét sợ hãi chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn lại đột nhiên vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play