Chương 379

Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi nói không phải, anh tin không?”

Cố Nam Thành nhìn người đàn ông kia càng chạy càng xa, không nhịn nổi mà quát vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi mặc kệ vì sao cô ở chỗ này, hiện tại lập tức tránh ra cho tôi.”

Tên phóng viên kia chụp ảnh giường chiếu của gã và Trần Do Mỹ, tuyệt đối không thể để anh ta cầm camera rời đi, nếu không chuyện này không dễ kết thúc.

Thịnh Hoàn Hoàn lại thật sự nhường đường cho Cố Nam Thành.

Có lẽ thật sự đã luống cuống, Cố Nam Thành luôn ổn trọng vững vàng không chút suy nghĩ mà đuổi theo, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới lớn tiếng nói: “Cố Nam Thành, dù anh đuổi kịp thì có tác dụng gì? Với dáng vẻ này, anh không sợ bên ngoài tiểu khu có một đống phóng viên đang chờ anh à?”

Quả nhiên Cố Nam Thành lập tức dừng bước, mắng nhỏ một tiếng rồi vội vàng cài nút áo lại, sờ sờ túi, tiếp theo lại trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn biết gã muốn gọi điện thoại, đáng tiếc bị bắt gian gấp quá nên không mang theo, vì thế cô móc điện thoại ra rồi giơ lên: “Không đem điện thoại à, tôi cho anh mượn dùng, hay là tôi gọi cho chị Nam Tầm giúp anh, để chị ấy mang bộ quần áo lại đây?”

Vẻ mặt Cố Nam Thành như sương lạnh, ánh mắt như dao cắt qua mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi khuyên tốt nhất cô đừng xen vào việc của người khác.”

Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, ánh mắt cô còn lạnh lẽo sắc bén hơn Cố Nam Thành: “Hai ba ngày không về nhà, anh cho rằng chị Nam Tầm không biết anh và Trần Do Mỹ ở bên nhau? Cố Nam Thành, anh có nghĩ đến lúc anh đang chung chạ với Trần Do Mỹ, có lẽ vợ anh đang thầm rơi lệ ở nhà, con gái anh đang khóc la tìm cha?”

Cố Nam Thành thẹn quá thành giận, cắn răng mắng: “Chuyện nhà tôi chưa tới phiên cô xen mồm.”

Nụ cười lạnh trên khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn tan đi, lạnh nhạt nhìn Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như thế.”

“Ngày xưa tôi hâm mộ anh và chị Nam Tầm nhất, hai người là đôi vợ chồng ăn ý nhất yêu nhau nhất tôi từng gặp, hai người còn có một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu, ấm áp đến mức làm người ta ghen ghét. Mãi đến hôm nay, qua nhiều năm như thế, tôi mới phát hiện Cố Nam Thành anh căn bản không xứng với chị Nam Tầm.”

Lúc này Trần Do Mỹ vội vàng chạy ra, trên người còn mặc áo ngủ của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn ghê tởm như muốn ói ra con ruồi: “Thật là kỹ nữ xứng với chó, thiên trường địa cửu, hi vọng nhị vị tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ khó coi đến mức nào, chỉ xoay người rời đi.

Nhìn bọn họ thêm một chút cũng làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ghê tởm.

Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Trần Do Mỹ run run rẩy rẩy nhìn Cố Nam Thành, trên gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay tràn ngập áy náy: “Anh Nam Thành, làm sao bây giờ, đều là em không tốt, là em liên luỵ anh, em là tội nhân…”

Trần Do Mỹ rưng rưng nước mắt, nâng tay lên hung hăng vả vào mặt mình.

Cái bạt tai này đặc biệt vang dội, Cố Nam Thành nghe thôi đã thấy đau lòng, gã bước nhanh tới, ôm chặt lấy Trần Do Mỹ đang lung lay sắp đổ: “Đừng như vậy Tiểu Mỹ, em không có sai, người sai là anh.”

Trần Do Mỹ đẩy Cố Nam Thành ra, nhu nhược đáng thương mà khóc: “Không, đều do em, anh Nam Thành, anh mau trở về đi, trở về giải thích với chị Nam Tầm, hứa với chị ấy sau này không ngó ngàng đến em nữa, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.”

Nhìn Trần Do Mỹ khóc như hoa lê dính hạt mưa, sao Cố Nam Thành lại nhẫn tâm làm vậy được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play