Chương 347

Trên thực tế Đường Nguyên Minh đã biết ngay khi Lăng Tiêu bước vào Thịnh gia, anh có xuất thân quân nhân, cảm giác và độ nhạy bén cũng là dạng hiếm có ngàn dặm mới tìm được một trong quân đội, dù là gió thổi cỏ lay gì cũng không trốn thoát hai tai của anh.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Nguyên Minh thong dong thả tay Thịnh Hoàn Hoàn vào trong chăn, lấy điếu thuốc ra rồi tao nhã bậc lửa.

Trong quân đội không cho phép hút thuốc, nhưng gần đây Đường Nguyên Minh thật không muốn xa rời thứ này.

Lăng Tiêu đi tới cửa liền thấy Đường Nguyên Minh ngồi cách giường chừng 1 mét, gương mặt tuấn tú kia hướng về cửa, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua gương mặt anh, dừng lại trên Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm phía sau anh, chỉ thấy hai mắt cô nhắm nghiền, toàn thân chỉ có cái đầu lộ ra khỏi chăn.

Lăng Tiêu cũng không nói gì, chỉ bước vào phòng ngủ.

Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, thong dong dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu: “Vẫn luôn muốn hẹn anh ra gặp một lần, không ngờ lại gặp được trong tình cảnh này.”

Lăng Tiêu nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt mang theo khí lạnh thấu xương: “Không cần thiết.”

“À? Lăng thiếu còn chưa biết tôi muốn nói gì thì sao lại nói là không cần thiết?”

Đường Nguyên Minh buông chân dài xuống muốn đứng lên, lúc này có một bàn tay đặt trên bờ vai anh, ấn anh ngồi trở về ghế.

Lăng Tiêu cúi người, lạnh lẽo nói bên tai anh: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết, tôi khuyên tốt nhất Đường đại thiếu gia nên dẹp bỏ những tâm tư không nên có đó, mơ ước một người phụ nữ có chồng rất mất mặt.”

Một tia tức giận đáng sợ xẹt qua đáy mắt Đường Nguyên Minh, bàn tay nắm lấy tay vịn chợt siết lại, sau đó chậm rãi mở ra, giọng nói rất bình tĩnh: “Như thế là không bàn được?”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Dùng toàn bộ Đường gia để đổi, anh đổi không?”

Lấy toàn bộ Đường gia để đổi, chắc cả Hải Thành chỉ có Lăng Tiêu dám nói ra lời này.

Khí thế cả người Đường Nguyên Minh chợt thay đổi, tựa như Tử Thần xuất hiện trên chiến trường, anh đứng lên cười như không cười: “Xem ra thật sự không cần bàn nữa, hi vọng Lăng tổng bảo trọng.”

Đường Nguyên Minh bỏ đi, anh để lại câu cuối cùng, mang theo dư vị làm người ta không thể không nghiền ngẫm.

Bạch quản gia đứng ngoài cửa nhìn thiếu gia nhà mình, từ xưa đến nay nhà giàu không đấu với quan, thiếu gia làm như vậy là không sáng suốt, là vì tôn nghiêm đàn ông hay là… cái gì khác?

Đối mặt với đứa trẻ mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Bạch quản gia càng cảm thấy không nhìn thấu nổi hắn.

Trong phòng, Lăng Tiêu đi đến mép giường, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hô hấp vững vàng, vẻ mặt bình thản, không giống như đang giả bộ ngủ.

Cô không nghe thấy chữ nào trong cuộc đối thoại vừa rồi của hắn và Đường Nguyên Minh.

Lăng Tiêu giơ tay xốc chăn trên người cô lên, chỉ thấy quần áo cô chỉnh tề, ánh mắt hắn lại tập trung lên mặt cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, dậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ như chết, không hề phản ứng.

Lúc này Thịnh phu nhân đi đến: “Đừng kêu nó dạy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play