Mặc dù như thế, mỗi ngày Bạch quản gia vẫn sẽ cho người bỏ một chút nguyên liệu tươi mới vào tủ lạnh, chuẩn bị trong bất cứ trường hợp nào.

Hiện tại, Lăng Tiêu phát hiện mình đã vô tình khai quật ra một đầu bếp mới rất có tiềm lực.

Lăng Tiêu liếc nhìn bát mì trước mặt một cái, mày rậm từ từ cau lại: “Tôi không ăn rau thơm.

"
"Vầy à, tôi lựa ra giúp anh.

" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm lấy đũa, dốc lòng hầu hạ quý ngài này, giúp hắn lựa từng cọng ray thơm ra khỏi bát mì.

Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mắt ở khoảng cách gần, lông mày đen, đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhuận, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, óng ánh sáng trong, còn lộ ra chút hồng.

Hắn không khỏi nhớ tới lời nói trước đó của cô, trong lòng lạnh lùng chế giễu: Khó trách cô ta tự tin như thế, nói cái gì mà mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ đến mấy cũng không nuôi ra được làn da tốt như vậy, hiện tại xem ra thật sự có tư cách kiêu ngạo.

Làn da của Thịnh Hoàn Hoàn giống như sứ trắng thượng đẳng, bóng loáng tinh tế, sáng óng long lanh, mềm mại như da em bé, rất ít người thành niên có làn da tốt như vậy!
Về phần dung mạo!

Ánh mắt Lăng Tiêu liếc qua môi cô: Miễn cưỡng cũng vừa mắt.

"Xong rồi.

" Thịnh Hoàn Hoàn đã lựa sạch rau thơm trong mì ra.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà cầm đũa nếm thử, thản nhiên nói: “Tô mì này là cô nấu?"
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu, thử dò hỏi: “Không hợp khẩu vị của anh sao?"
Lăng Tiêu không nói gì, lại ăn vài miếng, sau đó đột nhiên nói một câu: “Về sau cô nấu cơm cho tôi và Thiên Vũ!"
"A?"
Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Chẳng lẽ đây không phải nghĩa vụ của cô sao? Thế nào, không muốn à?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu một cái: “Không, tôi sẽ làm, chỉ là không ngờ anh đánh giá cao tài nấu nướng của tôi như vậy.

"
Có dùng đầu ngón chân cô cũng đoán ra, nếu cô lắc đầu thì tiếp theo hắn nhất định sẽ nói: Không muốn thì cút cho tôi.

Nói thật, Lăng Tiêu thích ăn mì cô nấu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất mừng rỡ.

Người ở dưới mái hiên, có thêm kỹ năng sinh tồn cũng là thêm một phần bảo hộ.

Thịnh Hoàn Hoàn quyết định nhất định phải chinh phục dạ dày của Lăng Tiêu, để tránh hắn động một chút lại muốn đuổi cô đi, mà cô lại có chuyện nhờ vả hắn, tình cảnh quá xấu hổ.

Có thêm một phần kỹ năng trong tay, về sau Lăng Tiêu nhớ đến cô còn có sở trường này, nể tình cô có chút tác dụng thì nói chuyện cũng giữ lại ba phần thể diện.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tìm giấy bút: “Anh có thể nói cho tôi biết khẩu vị của mình và Thiên Vũ không?"
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thịnh Hoàn Hoàn, ngón tay thon dài gõ từng cái lên mặt bàn, còn tao nhã mà ăn hết phần mì còn lại.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn ăn sạch bát mì thì chủ động đưa qua một tờ khăn ăn trắng noãn.

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc cô một cái, chùi miệng và tay rồi mới chậm rãi mở miệng: “Tôi không ăn rau thơm, rau hẹ, rau cần, rau dưa muối, quả cà, mướp đắng, củ hành tây, cà rốt! "
Thịnh Hoàn Hoàn ghi lại hết, phát hiện quý ông đây không phải dạng kén ăn bình thường, phải ghi hết nửa tờ giấy hắn mới dừng lại.

"Vậy Thiên Vũ thì sao?" Hi vọng nhóc con này đừng kén ăn giống ba của nó.

Qua hồi lâu vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời, cô ngẩng đầu liền trông thấy Lăng Tiêu đang nhìn mình chằm chằm mình, rất đương nhiên mà nói: “Nó không ăn thì cô làm cho nó ăn, nếu không tôi cưới cô về làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “! "
Cho nên Lăng Tiêu chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn?
Xem ra công việc của cô lại tăng lên một cao độ mới!
"Vậy anh thích ăn cái gì?"
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm môi Thịnh Hoàn Hoàn, đáp lại một chữ: “Thịt.

"
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, trong tay có thêm một cuốn sổ và mấy quyển sách có liên quan đến bệnh tâm lý, Lăng Tiêu giới hạn cho cô trong vòng mười ngày phải xem hết.

Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn đã mở sổ ra nghiêm túc đọc.

Lăng Tiêu tắm rửa đi ra, mở video ra liền trông thấy cô nằm lật xem quyển sổ của hắn, Lăng Thiên Vũ thì nằm một bên ngủ rất say sưa.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc như vậy, Lăng Tiêu mở máy tính ra.

Rất nhanh hắn có thể thu lưới chuyện tập đoàn Thịnh Thế, bây giờ Trần Văn Hưng còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế mua cổ phần trên tay các cổ đông khác.

.

.

Ai không biết Lăng Tiêu luôn làm việc rất mạnh mẽ vang dội, hai ngày trôi qua, những cổ đông kia đã bị hắn bắt chẹp trong tay.

Bình thường trong một tập đoàn, người cầm cổ phần nhiều nhất có quyền lên tiếng nhất, có thể quản lý cách vận hành thường ngày của công ty.

Gia đình Thịnh Hoàn Hoàn chiếm 40% cổ phần, tiếp theo là Trần Văn Hưng, trên tay ông ta có 30%.

Các cổ đông khác đều là 10%, 5%, những cổ đông nhỏ không có quyền quyết định.

Sau khi Thịnh Xán ngã xuống, Trần Văn Hưng đạt được 5% cổ phần từ một cổ đông khác, còn có một bên vốn đã hẹn sẽ bán cổ phần cho ông ta, nhưng bởi vì Lăng Tiêu nhúng tay mà đột nhiên đổi ý.

Bây giờ Trần Văn Hưng nắm 35% cổ phần trong tay, còn thua Thịnh gia một chút, ông ta muốn lôi kéo cổ đông khác đứng về phe mình để lúc bầu chọn bỏ cho ông t một phiếu.

Nhưng cổ đông khác đã âm thầm chọn Lăng Tiêu, tất nhiên sẽ không đứng về phe ông ta.

Cho nên hai ngày này Trần Văn Hưng không ít nếm mùi thất bại.

Về phần Lăng Tiêu nhậm chức lúc nào thì phải xem biểu hiện của Thịnh Hoàn Hoàn.

Khi Lăng Tiêu khép máy tính lại, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang đọc quyển sổ của hắn.

Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Hoàn Hoàn luôn đọc sách, nấu cơm, chăm trẻ, thời gian trôi qua cũng rất phong phú.

Nói ra cũng kỳ quái, Lăng lão thái thái không có tới nữa, gọi điện thoại cho cô cũng không nhắc lại chuyện hôn lễ, nghe nói bà và mẹ đã nói chuyện với nhau, nhưng không biết họ nói cái gì mà đã đạt thành nhận thức chung.

Về phần Lăng Tiêu, mỗi ngày đi sớm về trễ, cơ hội hai người gặp mặt rất ít, cho nên cũng không xảy ra xung đột gì.

Ngày hôm đó, Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị cơm tối thì Cố Bắc Thành gọi điện thoại tới.

Cố Bắc Thành nói với cô, Trần Vân Phàm bị một người phụ nữ phế ngay trên giường.

Nghe nói anh ta cưỡng ép người ta, kết quả cô kia rất cứng cỏi, tỉnh lại thì đã vung dao thiến luôn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất thất đức mà cười: “Trần Vân Phàm làm đủ trò xấu, đây là báo ứng hắn đáng gặp phải.

"
Tiếp đó Cố Bắc Thành lại hỏi Thịnh Hoàn Hoàn sống ở Lăng gia như thế nào: “Tôi đã đến nhà cô, bác gái nói hết cho tôi rồi, Lăng Tiêu có tốt với cô không?"
Cố Bắc Thành chật vật mở miệng.

Ngày hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn liền đăng ký kết hôn với Lăng Tiêu, chuyện này đả kích Cố Bắc Thành không nhẹ, anh ta thật sự không ngờ lại nhanh như vậy, làm mình trở tay không kịp.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Anh ấy rất tốt, cũng không khủng bố như bên ngoài đã nói.

"
Đường này là cô tự chọn, dù là sống không tốt, cô cũng sẽ không phàn nàn với người khác.

Cố Bắc Thành nói: “Vậy là tốt rồi, tôi đi làm ở công ty rồi, cảm thấy trước đó vẫn luôn lãng phí cuộc sống.

"
Đáng tiếc, anh ta hiểu chuyện quá muộn.

"Cũng phải, anh sớm nên ổn định.

"
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Cố Bắc Thành thay đổi, cứ như trải qua chuyện gì, trong vòng một đêm đã trở nên trưởng thành không ít.

Nếu là trước kia, anh ta tuyệt đối sẽ không đi làm ở công ty, ngồi một buổi sáng thôi cũng đã chịu không nổi.

Làm bạn bè, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất mừng vì sự thay đổi của Cố Bắc Thành.

Trò chuyện thêm một lát, Cố Bắc Thành đột nhiên hỏi: “Mộ Tư có liên hệ với cô không?"
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, không tự chủ được nắm chặt điện thoại, hô hấp không khỏi trở nên nặng nề: “Không có.

"
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Thật muốn biết nếu anh ta biết cô đã gả cho Lăng Tiêu thì sẽ có biểu cảm gì.

"
Tính thời gian thì anh ta cũng sắp trở về.

Không về thì Mộ thị sẽ rối loạn đến lật trời!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play