Nam Tầm không ngờ đi WC thôi cũng gặp được Cố Nam Thành.

Không, chính xác là Cố Nam Thành đặc biệt đứng đây chặn đầu cô.

“Buông tay.” Nam Tầm hất bàn tay của Cố Nam Thành đang bóp chặt cổ tay mình ra.

Cố Nam Thành đã băng bó vết thương trên tay, hiển nhiên đến bệnh viện xong liền quay ngược trở về, sắc mặt gã vẫn âm trầm y như lúc ra khỏi phòng.

“Đứng lại.” Thấy Nam Tầm muốn rời đi, Cố Nam Thành lại kéo cô lại: “Nam Tầm, cô cũng giỏi lắm, mới bao lâu đâu mà cô đã cặp kè với Diệp Sâm, lúc trước gây rối đến chết đi sống lại, tôi còn tưởng rằng cô yêu tôi sâu đậm lắm, thì ra cũng chỉ như thế.”

Nam Tầm không biết tại sao Cố Nam Thành lại có mặt mũi nói ra lời này: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào, giữ mình tới già cho anh? Anh cảm thấy loại người như anh đáng để tôi làm như thế?”

Cố Nam Thành nghe vậy thì đặc biệt phẫn nộ: “Cô thật sự ở bên hắn ta?”

“Liên quan gì đến anh?” Nam Tầm lại hất tay Cố Nam Thành ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Cố Nam Thành, chúng ta đã ly hôn.”

“Không cần cô nhắc nhở, tôi biết chúng ta đã ly hôn.” Cố Nam Thành đen mặt cả giận nói: “Tôi chỉ tới cảnh cáo cô, đừng nghĩ tôi giao Hoan Hoan cho cô nuôi thì cô muốn làm gì thì làm, nếu cô dám để nó gọi Diệp Sâm là ba thì đừng trách tôi trở mặt.

Còn nữa, cô làm mẹ phải làm gương tốt cho con gái, nhìn xem dáng vẻ hèn hạ tùy tiện vừa rồi của cô có chỗ nào giống người làm mẹ?”

“Cô dám dẫn Hoan Hoan tới những nơi này, để nó nhìn cô và người đàn ông khác ve vãn tán tỉnh, tôi thấy cô thèm đàn ông đến điên rồi.”

“Anh nói đủ chưa?” Nam Tầm bị chọc giận đến bật cười: “Có phải anh chưa hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ cắt đứt quan hệ cha con này không, cần tôi phổ cập cho anh biết không? Tôi nói cho anh biết, anh đã không có quan hệ gì với Hoan Hoan, nó muốn gọi ai là ba, anh cũng không có quyền hỏi đến, tôi sẽ sửa họ cho nó, còn theo họ ai thì do tôi định đoạt.”

Cố Nam Thành mở to hai mắt, dáng vẻ như muốn ăn thịt người: “Cô dám.”

“Vì sao tôi không dám?” Nam Tầm cười cười, khí thế cũng không yếu hơn Cố Nam Thành đang phẫn nộ: “Đừng quên là anh vứt bỏ Hoan Hoan, hiện tại nó ăn mặc tiêu dùng cái gì cũng do người mẹ này lo.”

Cố Nam Thành khinh thường lại bá đạo lạnh nhạt nói: “Nói trắng ra là cô muốn tiền, cô cần bao nhiêu, tôi cho cô, tóm lại Hoan Hoan không thể sửa họ, không thể gọi người khác là ba.”

“Xin lỗi, mẹ con tôi không cần tiền của anh.” Nam Tầm đặc biệt cao ngạo từ chối: “Tôi vẫn nói câu kia, Hoan Hoan đã không liên quan gì đến anh, tốt nhất anh sớm nhận rõ sự thật này.

Còn nữa, dù thế nào đứa con do Nam Tầm này sinh ra cũng ưu tú hơn con của anh và Trần Do Mỹ, người tùy tiện hèn hạ là anh và Trần Do Mỹ, Nam Tầm này cao thượng hơn các người một trăm lần.”

Nói xong, Nam Tầm quay đầu bỏ đi.

“Cô đứng lại đó cho tôi.”

Cố Nam Thành tức muốn hộc máu đuổi theo, lại kéo tay Nam Tầm, Nam Tầm dừng bước, lật tay tát một cái vào mặt Cố Nam Thành: “Anh đủ chưa, anh không chịu yên thì đừng trách tôi tung ra những gièm pha đó.”

Cố Nam Thành bị cái tát của Nam Tầm đánh ngơ ra.

Nam Tầm giơ chỉ vào gã, gương mặt lạnh lẽo lại xinh đẹp, cả người sáng lên lấp lánh tràn ngập tự tin: “Cố Nam Thành, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh an phận thì chúng ta còn có thể làm người xa lạ, nếu anh lại vung tay múa chân uy hiếp tôi thì anh và Trần Do Mỹ đừng mơ được sống ngày lành.”

Tuy cô không giàu bằng Cố Nam Thành, nhưng muốn trị Cố gia cũng không phải việc khó, bởi vì hiện tại cô là thành viên của Hắc Sắc Đế Quốc.

Hắc Sắc Đế Quốc như có mắt thần, không có gì trốn thoát mắt bọn họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô muốn gia nhập.

Dựa vào Hắc Sắc Đế Quốc, cô không sợ Cố Nam Thành uy hiếp.

Cho dù Cố Nam Thành thật sự trở mặt thì chưa chắc gã đấu lại cô.

Cố Nam Thành ngơ ngác nhìn Nam Tầm rời đi, thẳng đến bóng dáng cô biến mất mới tỉnh táo lại, tay siết chặt thành đấm đánh vào tường.

Máu lại nhiễm đỏ bàn tay gã, nhưng gã như không cảm giác được đau đớn.

Là ai, là ai cho cô tự tin này, là Diệp Sâm sao?

Hình như cô đã quên Diệp Sâm chỉ là một tên ngoại lai, căn bản không có sản nghiệp thật sự gì ở Hải Thành, luật vua thua lệ làng, nếu thật sự đối đầu thì gã có thể đè bẹp anh ta trong một giây.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trần Do Mỹ gọi tới.

Cố Nam Thành nhìn hướng Nam Tầm rời đi, sau một lúc lâu mới nghe máy: “Tiểu Mỹ.”

Giọng Trần Do Mỹ nghe thực kích động: “Anh Nam Thành, anh đang ở đâu, em có tin tốt muốn nói cho anh, anh có thể trở về liền không?”

Cố Nam Thành nhăn mày lại: “Chuyện gì em nói đi.”

Hiện tại gã không muốn trở về.

Giọng nói vui vẻ của Trần Do Mỹ truyền đến từ di động: “Anh Nam Thành, em mang thai, bác sĩ nói em mang thai.”

Tiểu Mỹ mang thai!

Không biết có phải đã chuẩn bị tâm lý không mà lúc này nghe tin Trần Do Mỹ mang thai, Cố Nam Thành cũng không cảm thấy quá vui mừng, cảm xúc của gã không có biến hóa gì.

“Chắc chắn rồi à?”

“Chắc chắn, đã ba tuần.”

Cố Nam Thành gật đầu: “Ừ, vậy anh lập tức trở về với em.”

Cúp điện thoại, Cố Nam Thành không khỏi nhớ tới lúc Nam Tầm mang thai Hoan Hoan, đó là lần đầu tiên gã làm cha, gã kích động như một tên ngốc, ngày nào cũng ôm Nam Tầm lên lầu xuống lầu, sợ cô va chạm chỗ nào.

Ngày Hoan Hoan ra đời, gã còn khẩn trương hơn Nam Tầm, khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc, gã kiệt sức ngồi bệt lên ghế công cộng bên ngoài phòng sinh.

Thật lâu sau Nam Tầm mới đi ra từ phòng sinh, thai không đúng vị trí nên cô chọn sinh mổ, chịu rất nhiều đau khổ, nhìn đứa trẻ nho nhỏ nằm bên cạnh cô, gã rơi lệ đầy mặt.

Khi đó...!Khi đó gã đã thề.

Sẽ vĩnh viễn...!Sẽ vĩnh viễn bảo vệ mẹ con họ, không để cô chịu chút khổ sở nào, muốn con gái họ trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất.

Sắc mặt Cố Nam Thành trắng bệch, những hồi ức đó cứ như mới xảy ra vào tối hôm qua, nhưng quan hệ giữa gã và Nam Tầm đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.

Vì sao gã và Nam Tầm lại đi đến bước đường này? Rốt cuộc là ai sai?

….

“Chị Nam Tầm, sao chị đi lâu như thế, không có việc gì chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn thấy Nam Tầm lâu thế mới trở về thì lo lắng hỏi.

Nam Tầm ngồi vào trong xe, ôm tiểu Hoan Hoan đang ngủ say vào lòng, sau đó bình tĩnh nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Không có gì, chỉ gặp phải Cố Nam Thành, cãi với anh ta vài câu.”

Cãi với Cố Nam Thành vài câu?

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Là vì Diệp Sâm?”

Nam Tầm gật đầu: “Cố Nam Thành còn chưa từ bỏ Hoan Hoan, nhưng hiện tại chị không sợ anh ta, có chiêu gì cứ việc dùng ra đi.”

Nam Tầm không muốn nói nhiều về gã, lúc này lại nhìn về phía Lăng Kha đang nheo mắt: “Đưa em trở về trước?”

Lăng Kha lắc đầu, hốc mắt hơi đỏ lên: “Không, hôm nay em không muốn về, em muốn ở bên mọi người.”

Nam Tầm quyết đoán đá vào ghế trước: “Hoàn Hoàn lái xe, đi đến nhà em.”

Nghĩ đến Diệp Sâm tu hú chiếm tổ, Nam Tầm tức đến cắn ngứa..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play