Cả đám phụ nữ rất thất vọng, Lăng Tiêu là người đàn ông mà các cô không ngủ được! Nhưng hắn không chọn ai cả, chảnh quá!

Hỏi ai là người thất vọng nhất thì đương nhiên là Triệu Giai Ca mang chờ mong nhiều nhất.

Mọi người đều cho rằng Lăng Tiêu sẽ chọn Triệu Giai Ca, đáng tiếc cả cô ta mà Lăng Tiêu cũng chướng mắt.

Triệu Giai Ca chờ mong rồi lại thất vọng, tay lại siết càng chặt.

Lăng Tiêu không chọn cô ta chính là một sự sỉ nhục, trong mắt hắn, cô ta cũng khác gì những cô gái bình thường.

Chai rượu lại quay, lần này nhắm thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, thấy Lăng Tiêu cười như không cười nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi hoài nghi, có phải Lăng Tiêu và Diệp Sâm có thể điều khiển chai rượu không?

Cô chọn một thẻ đỏ.

“Múa bụng?”

Lại múa?

Không, múa nữa cô sẽ nôn mất.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu máy, lập tức bưng ly bia trước mặt lên, lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra đặt lên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Anh uống thay em!”

Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn từ chối, Đường Nguyên Minh đã cướp đi ly bia trong tay cô, uống mấy hớp đã cạn sạch, sau đó nhét cái ly không trở lại tay cô.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...!Cảm ơn.”

Đường Nguyên Minh cong cong môi, bàn tay xoa lên tóc cô, vẻ mặt cưng chiều, ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người.

Mọi người nhìn lại Lăng Tiêu, nghĩ thầm Lăng Tiêu có trở thành Cố Nam Thành thứ hai không?

Nhưng bọn họ thất vọng rồi, sắc mặt Lăng Tiêu không có chút thay đổi nào cả.

Có thể là vì câu nói chưa nói ra miệng của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kháng cự trước sự thân cận của Đường Nguyên Minh, nhưng rất nhanh Đường Nguyên Minh đã thu tay thu về.

“Tiếp tục đi.” Anh nhắc nhở cô.

Thịnh Hoàn Hoàn dẹp bỏ tâm tư, quay chai rượu trong tay

Chai rượu xoay vài vòng, lại chỉ thẳng vào cô!

Thịnh Hoàn Hoàn câm nín, đêm nay sao cô xui thế này?

Lần này mạo hiểm là “Chọn một khác phái cõng cô đi một vòng trong phòng.”

Cái này dễ làm, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Trần Uy và Tống Minh Triết, bà đây có bạn nối khố, chưa sợ ai bao giờ.

Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Để anh cõng em đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn đã duỗi tay chỉ vào Trần Uy, đành xấu hổ cười cười với Đường Nguyên Minh: “Thôi để Trần Uy cõng em đi, tên ranh này da dày.”

Trần Uy vốn định gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của Đường Nguyên Minh thì cổ cứng đờ, họng nghẹt lại.

Lúc này Cố Bắc Thành đứng lên: “Hoàn Hoàn, anh cõng em cho!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày càng chặt: “Cái này...”

Bắc Thành, sao anh cũng tới thêm phiền!

“Không phiền Cố nhị thiếu, Hoàn Hoàn đi lên.” Đường Nguyên Minh trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, quay đầu lại cười nói với cô: “Em quên anh đã từng cõng em bao nhiêu năm à?”

Nghe những lời này và nhìn tấm lưng rộng của Đường Nguyên Minh, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói không ra được câu từ chối.

Cô khom người bò lên lưng anh.

Nhìn Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu luôn không cảm xúc dần sầm mặt lại, xem ra Thịnh Hoàn Hoàn rất được đàn ông hoan nghênh.

Cho dù từng kết hôn với hắn cũng không ảnh hưởng đến sự thưởng thức và yêu thích của đàn ông đối với cô.

Chuyện tranh giành tình cảm thật là đáng sợ, phụ nữ có thể làm đàn ông trở nên hèn mọn, không có lập trường, mặc dù ưu tú mạnh mẽ đến mấy cũng không trốn thoát.

Tỷ như Diệp Sâm, tỷ như Đường Nguyên Minh, tỷ như ba hắn!

Lăng Tiêu luôn đặc biệt phản cảm, khinh thường chuyện này.

Sau đó, Lăng Tiêu cũng khinh thường ngồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn leo lên lưng Đường Nguyên Minh, đặt đôi tay lên vai anh.

Đường Nguyên Minh vươn tay nâng đôi chân dài của cô lên.

Thân hình Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, là người biết võ, cõng Thịnh Hoàn Hoàn như không cảm nhận được trọng lượng, bước chân rất uyển chuyển nhẹ nhàng.

“Ổn chứ?”

“Vâng.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu đáp lại.

Đường Nguyên Minh bắt đầu đi quanh cái bàn, anh làm lơ ánh mắt chung quanh mà trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh nhớ lần đầu tiên cõng em là lúc em vừa học đi, còn tiểu lên người anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Mấy chuyện xấu hổ này anh nhớ lâu như vậy làm gì?

Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Ngày đầu tiên em vào nhà trẻ đã khóc quấy rất dữ dội, nhất quyết muốn anh cõng em đi học, làm sau lưng anh dính đầy nước mắt nước mũi, tới trường còn kéo tay anh không buông.”

“Ừm, cái này thì em nhớ.” Thân thể cứng đờ của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần thả lỏng lại: “Em còn nhớ trên đường đi chúng ta còn bị ngã, làm đầu gối anh bị rách, nhưng em vẫn đòi anh cõng, hồi nhỏ em thật không hiểu chuyện.”

Đường Nguyên Minh không khách sáo mà kể ra vanh vách: “Thật không hiểu chuyện, thích khóc nhè, thích làm nũng, tính tình còn tệ, giận lên là ném đồ, làm sai còn không dám thừa nhận.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...!Nghe thật sự rất tệ.”

Đường Nguyên Minh nói: “Đâu chỉ tệ, làm người ta quá đau đầu, không biết anh đã quỳ chung với em bao nhiêu lần, gánh tội thay cho em bao nhiêu lần, ăn bao nhiêu trận đòn, đến bây giờ sau lưng còn có sẹo.”

“Bây giờ còn sẹo?”

Nghiêm trọng như thế?

Đường Nguyên Minh cười cười: “Em có thể tự xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay xốc cổ áo anh lên, nhìn nhìn vào trong, quả nhiên thấy được vài vết sẹo: “Đây là ba em đánh?”

Trời ơi, khi đó Đường Nguyên Minh mới bao lớn, sao mà đánh nặng quá vậy, giống như ngược đãi, Thịnh Hoàn Hoàn không tin đây là Thịnh Xán làm.

Tuy ba nghiêm khắc, nhưng xuống tay biết nặng nhẹ, vết sẹo này đâu phải để dạy dỗ, rõ ràng là muốn mạng người.

Lúc này Đường Nguyên Minh cười nói: “Lừa em thôi, đây là lần đầu tiên anh làm nhiệm vụ để lại, khi đó anh mới biết cái gì là đau, roi của bác trai thật sự quá nhẹ.”

Thì ra là để lại khi làm nhiệm vụ!

“Đau không?” Thịnh Hoàn Hoàn có thể tưởng tượng ra lúc ấy Đường Nguyên Minh bị thương nghiêm trọng đến mức nào, cả tấm lưng da tróc tróc thịt, máu chảy đầm đìa.

“Đau, lúc ấy không ít chiến hữu hi sinh, anh cũng suýt mất mạng.” Đường Nguyên Minh thản nhiên cười cười: “Nhưng đã qua thật lâu, lâu đến mức anh đã quên mất cảm giác đau đớn đó.”

Đường Nguyên Minh đi rất chậm, đến lúc này mới đi hơn nửa vòng.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt như không có hứng thú với cái gì cả, chỉ là lỗ tai lại bất giác vươn càng dài ra, sắc mặt càng trầm.

Đường Nguyên Minh đang dùng chiêu thân tình với Thịnh Hoàn Hoàn, người đàn ông này đặc biệt khôn khéo, anh ta biết làm sao để bóc dần lớp phòng bị của Thịnh Hoàn Hoàn đối với mình.

Chẳng những biết lợi dụng tình cảnh thời thanh mai trúc mã trước kia của anh và cô, mà còn biết làm sao làm một cô gái đồng tình.

Thịnh Hoàn Hoàn ngốc như thế căn bản không phải đối thủ của anh ta.

Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị Đường Nguyên Minh ảnh hưởng, cô nghĩ đến hình ảnh Đường Nguyên Minh bị trọng thương, tuyệt vọng nhìn các chiến hữu bên cạnh ngã xuống mất mạng thì không khỏi muốn duỗi tay ôm anh một cái.

Mà cô cũng làm như thế.

Cô dời đôi tay đặt trên vai Đường Nguyên Minh xuống trước xương quai xanh của anh, bắt chéo tay ôm anh từ phía sau, tựa như anh từng an ủi cô khi còn nhỏ.

Tình cảm trong mắt Đường Nguyên Minh càng mãnh liệt, trông trở nên rất dịu dàng, làm người nhìn vào anh cũng bất giác say mê..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play