Triệu Giai Ca là người dự bị của Thịnh Hoàn Hoàn, mức độ thu hút của cô ta luôn rất cao, hơn nữa hiện giờ cô mới bước vào giới giải trí, độ chú ý cao hơn Thịnh Hoàn Hoàn vừa ly hôn nhiều.
Mọi người nhìn về phía Triệu Giai Ca và Đường Nguyên Minh.
Một người trong trẻo lạnh lùng, như tuyết liên trong sương.
Một người cao lớn anh tuấn, như quan to quân đội.
Hai người đứng cùng nhau như ông trời tác hợp.
Triệu Giai Ca luôn rất cao ngạo, rất ít thấy cô ta chủ động tiếp cận ai, hiện giờ thấy cô bước từng bước một về hướng Đường Nguyên Minh, còn mời anh hát cùng, mọi người không khỏi suy đoán có phải cô ta đã rung động với Đường Nguyên Minh không.
Lăng Kha lập tức nhìn qua Lệ Hàn Tư, chỉ thấy anh ta ngồi trên sô pha, gương mặt kiêu căng đanh lại, đôi tay vòng trước ngực, nắm tay siết chặt thành nắm đấm.
Có thể thấy được anh ta đang nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình.
Lăng Kha luôn biết Triệu Giai Ca là ánh trăng sáng trong lòng Lệ Hàn Tư, đáng tiếc Triệu Giai Ca không có ý với anh, luôn coi anh là bạn bè.
Đó là sự cao minh của Triệu Giai Ca.
Chỉ dùng một câu bạn bè, cô ta có thể làm lơ ái mộ trong mắt Lệ Hàn Tư, vừa sớm chiều ở chung thân mật khăng khít với anh, vừa tùy ý theo đuổi thứ mình muốn, mặc dù thất bại thì đã sao, Lệ Hàn Tư sẽ luôn đứng đó chờ cô ta.
Lệ Hàn Tư chính là lốp xe dự phòng của thế kỷ.
Tới lúc nào anh ta mới nhìn ra được?
Nhìn người đàn ông mình thích bị Triệu Giai Ca đạp hư như vậy, Lăng Kha vừa đau lòng lại tức giận, cô hận Lệ Hàn Tư mắt mù, cũng hận mình hèn hạ, biết rõ trong lòng anh ta không có cô, nhưng vẫn muốn được ở bên anh.
Cô nghĩ, có lẽ cô và Lệ Hàn Tư là cùng một loại người, là dạng không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại.
Anh đang đợi Triệu Giai Ca quay đầu, mà cô cũng đang đợi anh quay đầu.
Hiện tại chỉ xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng!
Lăng Kha cảm thấy có lẽ cô sẽ không chung tình bằng Lệ Hàn Tư, bởi vì ôm thứ tình cảm hèn mọn như vậy thật sự quá mệt mỏi quá uất nghẹn!
“Hoàn Hoàn.” Nam Tầm dựa sát vào Thịnh Hoàn Hoàn, nói khẽ với cô: “Chị nghe nói cha mẹ Triệu Giai Ca và A Minh có ý cho họ liên hôn.”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, cũng cũng chỉ một chút mà thôi: “Vậy xem ra Triệu Giai Ca có vẻ rất vừa lòng với cuộc liên hôn này.”
Nam Tầm cười cười: “Đừng nhìn Triệu Giai Ca này lạnh lẽo cao ngạo như không màn thế sự gì, thực tế dã tâm của cô ta không nhỏ, trước kia nhìn trúng Lăng Tiêu, kết quả bị em hớt tay trên.”
Triệu Giai Ca nhìn trúng Lăng Tiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được mà ảo tưởng hình ảnh Triệu Giai Ca và Lăng Tiêu ở bên nhau, bỗng cảm thấy hai người họ đặc biệt xứng đôi.
Một người lạnh lẽo cao ngạo, một người lạnh nhạt ít lời, quá xứng.
Nếu là Triệu Giai Ca, cô ta tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, tự chủ trương chọc hắn không vui, người phụ nữ như vậy không phải người hắn muốn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu mà liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, thấy tầm mắt hắn cũng đang dừng trên người Triệu Giai Ca, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia chua xót.
Chút chua xót này không nhạt cũng không sâu, tương tự như cảm giác buổi sáng hôm đó cô và hắn đi vào Cục Dân Chính, cô có thể dùng lý trí đè nó xuống.
Hình như Lăng Tiêu đã nhận ra ánh mắt cô, hắn dời mắt qua nhìn về hướng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chuyển tầm mắt đi, bình tĩnh thấp giọng nói với Nam Tầm: “Khó trách vài lần gặp mặt gần đây, em cứ cảm thấy Triệu Giai Ca mang đầy ý thù hằn với em, còn tưởng rằng cô ta vì cái hư danh tiểu thư đứng đầu, không ngờ còn có chuyện này nữa.”
Nam Tầm nói: “Nhưng không chỉ như vậy, hiện giờ cô ta lại coi trọng A Minh, nhưng A Minh lại...!với em.
Tóm lại về sau em đề phòng cô ta đi, tâm tư của cô gái này không đơn giản.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứ cảm thấy câu nói đột nhiên ngưng giữa chừng của Nam Tầm giống như muốn nói Đường Nguyên Minh có tình cảm với em, mà thứ tình cảm đó là tình yêu nam nữ.
Trước đó Lăng Tiêu cũng từng nói như vậy.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh trở nên phức tạp: Hay là anh Minh thật sự thích cô?
Nhưng anh đi một cái đã tận mười năm, khi cô và Mộ Tư đính hôn anh không về, ba ngã xuống anh cũng không xuất hiện, chỉ một cái nhìn thoáng qua vội vàng ở tiệc sinh nhật của Thiên Vũ, lúc gặp lại cô đã gả cho Lăng Tiêu.
Nếu thật sự thích thì tại sao lại bỏ lỡ nhiều lần như thế?
Trước quầy bar, Đường Nguyên Minh đang từ chối Triệu Giai Ca: “Nghe nói Triệu tiểu thư tiến vào giới giải trí, còn chuẩn bị phát hành đĩa nhạc, giọng hát nhất định rất lợi hại, tôi không bêu xấu trước mặt cô.”
Đường Nguyên Minh vô tình lại không mất lễ phép từ chối Triệu Giai Ca, sau đó còn lịch sự tự tay đưa microphone cho cô ta.
Nụ cười trên khóe miệng Triệu Giai Ca cứng đờ, sau đó tự nhiên hào phóng mà cười nói: “Cảm ơn Đường thiếu, vậy tôi đành bêu xấu.”
Đường Nguyên Minh gật đầu, xoay người đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Vì sao không hát?” Đường Nguyên Minh đưa đồ uống trong tay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh nhớ hồi nhỏ em từng giành giải ca hát.”
Nam Tầm nghe xong thì trêu chọc: “Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, anh bảo Hoàn Hoàn múa còn được, nhưng ca hát thì thôi đi! Tôi còn muốn cái lỗ tai mình tồn tại.”
Nói cách khác Thịnh Hoàn Hoàn hát quá chói tai.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới trò cười trước kia thì đau đầu đỡ trán: “Chị Nam Tầm, chị đừng trêu ghẹo em, lần đó không phải do uống say sao?”
Nhớ tới video Lăng Kha quay lại, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhớ lại tiếng thét chói tai giết heo đó, cảm thấy cực kỳ mất mặt: Về sau cô không bao giờ giành microphone với người khác.
Kỳ thật giọng của Thịnh Hoàn Hoàn rất dễ nghe, chỉ là không có năng khiếu ca hát, hát mấy bài thấp thấp còn được, vừa hát cao thì vỡ âm.
Dưới tình huống này, cô đừng lên bêu xấu thì tốt hơn.
Triệu Giai Ca chọn bài Hồng Đậu của Vương Phi.
“Còn chưa cảm nhận rõ mùa tuyết hoa rơi trắng xoá, chúng ta run rẩy bên nhau, để hiểu rõ cái gì là dịu dàng...”
Rất nhanh tiếng ca trong trẻo của Triệu Giai Ca đã vang lên trong phòng, tuy giọng hát của cô ta không vững bằng Lam Nhan, nhưng nghe rất sạch sẽ, như tiếng suối chảy róc rách, mang đến cho người ta cảm giác bình yên.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy vừa rồi mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt.
Cả Nam Tầm cũng nói: “Hát không tồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận: “Hay hơn em trăm ngàn lần.”
“Có đôi khi, có những khoảnh khắc, em sẽ tin tất cả đều có điểm cuối, gặp nhau rồi chia ly cũng là lẽ thường tình, không có gì sẽ tồn tại vĩnh viễn...”
Tiếng ca như dạ oanh không ngừng vang lên trong phòng, Triệu Giai Ca mặc một chiếc váy dài, ngồi trước quầy bar, cầm microphone hát lên khe khẽ, mái tóc dài đen nhánh tùy ý tém qua bên phải vai, khuôn mặt tinh xảo lại rất lạnh lẽo.
“Nhưng có đôi khi, em thà rằng lưu luyến không buông tay, chờ đến khi nhìn thấu được tất cả, có lẽ anh sẽ cùng em ngắm nhìn dòng sông lặng trôi...”
Dưới ánh đèn, cảm giác hình tượng này đặc biệt mãnh liệt, giống như một bức poster bị bấm nút tạm dừng, làm mọi người nhịn không được cảm thán thật đẹp!
Bài hát bi thương làm người ta bất giác sa vào nổi đau, cảm nhận sự si tình, bất đắc dĩ, cùng sự chờ đợi ngu ngốc cuối cùng kia.
Triệu Giai Ca ngồi ở đó, làm người ta rất muốn ôm cô vào lòng.
Lửa giận của Lăng Kha lại mạnh lên vài phần, người bạc tình hát bài ca thâm tình, con mẹ nó thật châm chọc, người không có tư cách hát bài này nhất chính là cô ta.
Triệu Giai Ca hát xong một bài thì trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không biết cô ta đã dùng bài hát này thu phục trái tim bao nhiêu người đàn ông..