Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em chẳng đứng về phe nào cả, em chỉ nói ra trực giác của mình thôi.”
Nam Tầm liếc về hướng Lăng Tiêu: “Em tự lo cho mình đi, trực giác mách bảo chị tình trạng hiện tại của em càng không ổn.”
Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi dời về phía Lăng Tiêu, đối diện với ánh mắt sắc bén lạnh lẽo kia, cô lại làm ra vẻ bình tĩnh quay đi.
Đúng thế, cô nên lo lắng cho mình trước đi!
Bọn Lăng Kha và Trần Uy lần lượt lại đây, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Bạn nhỏ Cố Hoan thích náo nhiệt, cô thấy Thịnh Hoàn Hoàn, thấy Lăng Kha, thấy Cố Bắc Thành hồi lâu không gặp: “Chú, chú.”
Cô bé vui vẻ gọi Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành cũng thấy Cố Hoan, vẻ âm trầm trên gương mặt trở thành hư không, sau đó lại thấy Diệp Sâm ôm Cố Hoan, mày rậm nhăn lại.
Diệp Sâm?
Ánh mắt Cố Bắc Thành nhìn quét qua Diệp Sâm và Nam Tầm, mày nhăn càng chặt: Diệp Sâm và chị dâu?
“Chú, chú.” Cố Hoan liều mạng duỗi tay về hướng Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành lấy lại tinh thần, ôm lên Cố Hoan rồi hôn lên trán cô bé: “Hoan Hoan có nhớ chú không?”
Lăng Kha cũng nhích lại gần: “Hoan Hoan có nhớ dì không?”
Cố Hoan dùng sức gật đầu, dáng vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng cứng đầu vừa rồi: “Có, Hoan Hoan rất nhớ chú, cũng rất nhớ dì.”
Nói xong, cô lại dụi đầu vào lòng Lăng Kha.
Lăng Kha không có sức kháng với cục cưng mềm mại này, dùng sức hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, nghĩ thầm Cố Nam Thành là đồ ngu, bỏ đứa con gái đáng yêu và người vợ xinh đẹp thông minh để chạy đi chung chạ với con kỹ nữ trà xanh Trần Do Mỹ kia, thật là mù mắt chó mà.
Cố Hoan bị Lăng Kha trêu cho cười ha ha không ngừng, lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ xuất hiện ở cửa, Cố Hoan lơ đãng liếc qua, nụ cười cứng lại trên mặt.
Trần Do Mỹ đang tò mò người nào ra chơi còn dẫn con nít nhỏ như thế theo, nghiêm túc nhìn mới phát hiện đó là Cố Hoan.
Cô ta theo phản xạ nhìn về phía Cố Nam Thành, chỉ thấy Cố Nam Thành dừng bước, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Hoan, cũng hơi ngơ ra.
Cố Hoan phản ứng rất nhanh, giãy giụa đi xuống khỏi người Lăng Kha rồi chạy về hướng Diệp Sâm, nhào vào lòng anh.
Diệp Sâm thuận thế ôm cô bé lên đùi, động tác rất tự nhiên, giống như từng làm vô số lần.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ sẽ chạy tới “Xem náo nhiệt”, lúc này cũng xấu hổ.
Người trong phòng ai không biết mối quan hệ phức tạp giữa Cố Nam Thành, Nam Tầm và Trần Do Mỹ?
Không khí lập tức trở nên kỳ quái, căn phòng ban đầu còn náo nhiệt, hiện tại dần dần khôi phục an tĩnh.
Mọi người nhìn phản ứng của Cố Hoan khi nhìn thấy Cố Nam Thành, không khỏi cảm giác bi thương thay gã, con gái ruột thà thân cận người khác cũng không cần gã, làm cha như vậy thất bại đến mức nào!
Người bình tĩnh nhất phải là Nam Tầm, sắc mặt cô không chút biến hóa, cứ như chưa bao giờ quen biết Cố Nam Thành.
Kỳ thật ngay thời khắc bước vào phòng, Cố Nam Thành liền hối hận.
Gã không ngờ Nam Tầm cũng ở chỗ này, còn dẫn theo con gái, lúc này xoay người rời đi là không có khả năng, cũng không cần thiết.
Dù là Nam Tầm hay là Hoan Hoan, đều không còn quan hệ gì với gã.
Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành không tốt lắm thì hỏi thăm dò: “Anh Nam Thành, chúng ta nên đi thôi!”
Tầm mắt Cố Nam Thành quét qua căn phòng một vòng, sau đó cười nói với Trần Do Mỹ: “Nếu tới rồi thì vì sao phải đi?”
Bọn họ đang chờ xem trò cười của gã, nếu lúc này rời đi thì dù xuất phát từ suy nghĩ gì, họ cũng cảm thấy gã chạy trối chết, Cố Nam Thành này sẽ không làm việc ngốc như thế.
Nếu đều ở Hải Thành thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra trường hợp này, sẽ phải đối mặt, cứ làm quen là được!
Nghe thấy câu trả lời của Cố Nam Thành, Trần Do Mỹ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cô ta chỉ sợ Cố Nam Thành không dám đối mặt nên kéo mình chạy khỏi nơi này, như vậy cô ta cũng mất mặt theo, người khác càng cảm thấy thân phận của cô ta không chính đáng.
Cô ta chẳng những phải thoải mái hào phóng đứng bên cạnh Cố Nam Thành, còn muốn cao hơn Nam Tầm một bậc.
Nam Tầm có con gái có gì ghê gớm, cô ta sẽ sinh con trai cho Cố Nam Thành, một đứa con trai thông minh lại bảnh bao.
Trận chiến giữa cô ta, Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn, thậm chí Triệu Giai Ca còn chưa chính thức bắt đầu, ai mới là tiểu thư đứng đầu, ai mới là đệ nhất phu nhân Hải Thành, đến cuối cùng mới biết được kết quả.
Cố Nam Thành dẫn Trần Do Mỹ ngồi xuống.
Căn phòng to lớn xa hoa có quầy bar và bartender, lúc này Tiết Tiêm Tiêm đang bưng hai ly rượu trở về.
Trần Do Mỹ chỉ vào ly rượu trái cây xinh đẹp trong tay Tiết Tiêm Tiêm rồi nhìn vào Cố Nam Thành, giọng nói mang theo chút làm nũng: “Anh Nam Thành, em muốn uống rượu trái cây.”
Cố Nam Thành nói: “Em nên uống nước trái cây thôi!”
Kinh nguyệt tháng này của Trần Do Mỹ còn chưa tới, có thể là mang thai, Cố Nam Thành tạm thời không muốn để cô ta uống rượu.
Trần Do Mỹ mím môi, dựng một ngón tay lên với Cố Nam Thành, đáng thương nói: “Chỉ một ly, em nhấp vài hớp thôi mà.”
Cố Nam Thành lắc đầu: “Em quên có khả năng em mang…”
Cố Nam Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, giọng nói im bặt.
Trần Do Mỹ cúi đầu sờ sờ bụng mình, ngượng ngùng gật đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy quyến rũ: “Anh Nam Thành, em nghe lời anh không uống.”
Thời gian qua Trần Do Mỹ được Cố Nam Thành nuôi rất khá, sắc mặt hồng nhuận, làn da toả sáng, thân thể cũng đầy đặn không ít, cười như thế rất thu hút.
Mặt Cố Nam Thành dịu lại vài phần: “Ngoan.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người mà cảm thấy ghê tởm, hình như Trần Do Mỹ đã mang thai, đang thị uy với chị Nam Tầm.
Cô hơi lo lắng nhìn về phía Nam Tầm, nhưng người ta đang “Lặng lẽ nói chuyện” với Diệp Sâm, căn bản không liếc nhìn cặp nam nữ ghê tởm kia một cái.
Nhưng Lăng Kha lại nhìn không được mà “Ụa” một tiếng: “Thật ghê tởm.”
Sắc mặt Trần Do Mỹ trắng đi: “Cô mắng ai?”
Lăng Kha lạnh nhạt nói: “Ai đáp lại thì tôi mắng người đó.”
Ý là Trần Do Mỹ chủ động vội vàng nhào lên tìm mắng.
Trần Do Mỹ cắn cắn môi, nhìn về phía Cố Nam Thành, Cố Nam Thành đương nhiên che chở cho cô ta, gã không cho phép Lăng Kha khiêu khích tôn nghiêm của mình hết lần này đến lần khác: “Lăng Kha, sự khoan dung của tôi là hữu hạn.”
Lúc này Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư đi đến.
Lăng Kha thấy Lệ Hàn Tư đến thì thu tính tình lại, khinh thường mà cười lạnh với Cố Nam Thành, không nói nữa.
Bên kia, Cố Hoan đang kéo dài lỗ tai nghe lén Diệp Sâm và Nam Tầm “Lặng lẽ nói chuyện”.
Là Diệp Sâm sáp lại gần trước, anh nói với Nam Tầm: “Có muốn trả thù Cố Nam Thành không, tôi có thể giúp em.”
Giọng nói trầm thấp lại tràn ngập từ tính vang lên bên tai Nam Tầm, mang theo một cảm giác lạnh lẽo trong trẻo độc đáo, thổi khí bên tai cô.
Không biết có phải vì lỗ tai nhạy cảm không mà cô cảm thấy vừa nóng vừa ngứa, giống như có con kiến cứ bò trên vành tai mình.
“Không có hứng thú.” Nam Tầm theo phản xạ mà đáp trả.
Diệp Sâm nhìn lỗ tai trắng nõn của cô đỏ lên, đáy mắt hiện ra một tia khác lạ, ý cười trên khóe miệng cũng tăng thêm chút tà khí và tò mò: “Thật sự không cần?”.