Bạch Sương chân tay luống cuống nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, làm sao bây giờ?”
Bạch Sương là chó cậy thế chủ, lúc này đương nhiên kẹp chặt cái đuôi làm người, sợ không cẩn thận một cái sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, Lam Tiếu chính là vết xe đổ.
Trần Phỉ Phỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên ung dung như vậy thì trong lòng rất nghi hoặc, trên tay cô thực sự có ghi chép trên mạng của mình sao?
Mặc kệ thế nào, lúc này cô ta tuyệt đối không thể nhận thua, vì thế Trần Phỉ Phỉ hất mặt lên, lớn tiếng nói: “Sợ cái gì, tôi không làm chuyện trái với lương tâm, tôi đi với cảnh sát là được.”
Nói xong, Trần Phỉ Phỉ đứng lên, đi về hướng cảnh sát.
Bạch Sương do dự một lát, sau đó cũng đi theo.
Trần Do Mỹ lập tức nói: “Chị họ, em sẽ liên hệ với chú.”
Ngụ ý là bảo Trần Phỉ Phỉ yên tâm, cô và Trần Văn Huy sẽ nghĩ cách dùng mối quan hệ, mau chóng giúp cô ta ra khỏi cục cảnh sát.
Trần Phỉ Phỉ gật đầu, tự nhiên hào phóng mà nói: “Nói cho ba chị là đừng lo lắng, rất nhanh chị sẽ trở về.”
Hiên ngang như thế cứ như thật sự chưa làm cái gì.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức vạch trần trò xiếc của họ: “Chỉ sợ trong thời gian ngắn cô đi ra không được, bảo ba cô đừng uổng công phí sức, nếu cô còn muốn tham gia thi đấu thì nên nghĩ cách làm sao bình ổn lửa giận trong lòng tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét huỷ việc báo án.”
Mặt Trần Phỉ Phỉ trầm xuống: “Tôi không sợ cô, có chiêu gì thì cứ việc dùng ra đi.”
Lời này cứ như Thịnh Hoàn Hoàn dùng thủ đoạn gài bẫy cô ta, lấy thế hiếp người.
Thịnh Hoàn Hoàn cười như không cười mà cong cong khóe môi: “Được thôi, hy vọng cô đừng hối hận.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy di động ra, đăng một Weibo mới.
Nụ cười này của Thịnh Hoàn Hoàn làm Trần Phỉ Phỉ cảm thấy rất bất an nóng nảy: “Cô muốn làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cười không đáp, còn tức chết người không đền mạng mà nháy mắt với cô ta: “Cô đoán xem.”
Cảnh sát đã chờ hết kiên nhẫn, lập tức lạnh lùng nói với Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương: “Được rồi, đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian của chúng tôi.”
“Phỉ Phỉ?” Lý Vệ Lâm liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi lo lắng đi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, nói khẽ với Đường Nguyên Minh: “Em thấy hình như Lý Vệ Lâm có ý với Trần Phỉ Phỉ, anh ta có vì thế mà thất hứa không?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, dù sao Lý Vệ Lâm cũng là người mà Đường Nguyên Minh muốn.
Đường Nguyên Minh hơi nhếch khóe miệng lên: “Nếu anh ta là loại người này thì không xứng tiến vào đoàn đội.”
Lăng Tiêu nhìn đôi nam nữ đang châu đầu ghé tai cách đó không xa, sắc mặt trở nên lạnh như băng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn sải bước chân thon dài như một con báo săn đi về hướng cánh cửa.
Đường Dật và Diệp Sâm cũng lần lượt đứng lên.
Nhìn Lăng Tiêu rời đi, mọi người cảm thấy áp lực trong lòng đang từ từ buông lỏng, cảm giác bó tay bó chân này thật sự quá nghẹt thở.
Trên người Lăng Tiêu có một loại khí thế sinh ra đã có sẵn, làm người ta cảm thấy vô cùng áp lực, không dám làm càn trước mặt hắn.
Hắn vừa tới thì mọi người đều không dám thở mạnh.

Hiện giờ hắn rời đi, họ đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy may mắn Lăng Tiêu bỏ đi, cho nên hắn sẽ không biết kế tiếp cô muốn tổ chức party độc thân.
“Lăng tổng đi sớm thế?” Đúng lúc này, giọng của Đường Nguyên Minh vang lên trong phòng: “Hoàn Hoàn có đặt một phòng ở cách vách, chúc mừng cô ấy khôi phục độc thân, Lăng tổng muốn ở lại uống vài ly không?”

Bóng dáng thon dài cao ngạo của Lăng Tiêu ngừng trước cửa, mọi người lại cảm thấy căng thẳng, không dám thở mạnh một cái.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn giật giật, hận không thể bóp chết Đường Nguyên Minh.
Đang êm đẹp, anh lắm miệng làm gì!!!
Nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, tim Thịnh Hoàn Hoàn co rút: Đừng quay đầu lại, tuyệt đối đừng quay đầu lại...
Sau đó, trong tiếng ‘Gào thét’ của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu chậm rãi quay người, đôi mắt đen thâm thúy dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, môi mỏng chậm rãi nhếch lên: “Được thôi, đúng lúc tôi cũng khôi phục độc thân, nếu Thịnh tiểu thư không ngại thì cùng chúc mừng đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trên người như trúng mũi tên, làm cô cứng đờ, khóe miệng rũ xuống: “Được… Được thôi!”
Được cái cmn, ai muốn chúc mừng với hắn chứ.
Thịnh Hoàn Hoàn nhéo mạnh vào đùi mình: Ai bảo mày không biết cố gắng, nói một chữ “Không” với hắn khó như thế sao?
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, Đường Nguyên Minh bên cạnh đã nắm lấy tay cô, kéo cô khỏi sô pha, còn giúp cô cầm túi xách, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đi thôi!”
Nói xong, Đường Nguyên Minh nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn còn đang ngơ ngác đi ngang qua trước mặt Lăng Tiêu rồi ra ngoài.
Mọi người kinh hãi, Đường Nguyên Minh đang công khai khiêu khích Lăng Tiêu.
Nhưng rốt cuộc Lăng Tiêu nghĩ gì vậy, cùng vợ trước cử hành party độc thân? Thật là chưa từng nghe nói đến, nếu được đi theo xem thì tốt biết bao!
Đang nghĩ như vậy, Lăng Kha lại đột nhiên mở miệng: “Đổi phòng đi, ai muốn lại đây chơi thì đi cùng.”
Nói xong, cô kéo Cố Bắc Thành cảm xúc hơi hạ xuống rời khỏi phòng.

Tiếp theo đám người Trần Uy Tống Minh Triết cũng lần lượt đứng lên.
“Trần Uy, tôi đi cùng anh.” Một công tử gọi Trần Uy lại, những người khác đều trông mong nhìn anh ta và Tống Minh Triết.
Lúc này không chỉ là chơi, còn là vấn đề lựa chọn lập trường.

Bọn họ không muốn chọn Cố Nam Thành, nếu lần này có thể tiếp cận Lăng Tiêu thì tương lai có thể ít đi đường vòng hơn.
Trần Uy cong cong khóe miệng: “Hoan nghênh!”
Mấy tiểu thư thiếu gia hoan hô, hứng thú hừng hực đi theo Trần Uy và Tống Minh Triết rời khỏi phòng.

Tiết Tiêm Tiêm nhìn họ rời đi, lại nhìn nhìn hai đôi nam nữ còn lại.

Vì Cố Bắc Thành, cô ta cắn răng một cái cũng đi theo, dù sao cô ta không mắng Thịnh Hoàn Hoàn trên mạng, cũng chưa từng đắc tội cô.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại bốn người Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư, Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ.
Trần Do Mỹ thấp giọng mà hỏi: “Anh Nam Thành… Chúng ta đi về không?”
Lúc này Lệ Hàn Tư nhìn về phía Cố Nam Thành, khóe miệng nhếch lên lộ ra hàm răng trắng đẹp, tuấn tú mà huênh hoang: “Cố tổng, có dám đi qua chơi không?”
Cố Nam Thành cười lạnh: “Có gì không dám?”
Nói xong, gã kéo Trần Do Mỹ đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt, nhất định sẽ có trò hay xem.”
Đúng là có trò hay xem, nhưng lúc này Cố Nam Thành tuyệt đối không ngờ gã chính là vai chính trong trò hay này.
Đảo mắt Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đã đi ra ngoài, mà Triệu Giai Ca lại ngồi đó thờ ơ.

Lệ Hàn Tư ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Em không muốn đi?”
Triệu Giai Ca lạnh lẽo cao ngạo ngồi ở đó, sắc mặt không tốt lắm.
Cô ta lắc lắc đầu, cảm xúc hơi hạ xuống mà nói với Lệ Hàn Tư: “A Tư, có lẽ em sẽ kết hôn với Đường Nguyên Minh, cha mẹ hai bên đều đồng ý liên hôn, nhưng anh xem thái độ vừa rồi của anh ta với Thịnh Hoàn Hoàn kìa.”
Ý cười trên khóe miệng Lệ Hàn Tư vụt tắt, ánh mắt từ dịu dàng trở nên lạnh lẽo sắc bén: “Em đồng ý?”
Triệu Giai Ca không chút sợ hãi mà cười cười: “Có lúc nào ba chịu nghe ý kiến của em? Ông ấy luôn có cách ép em gả đi, cũng may Đường Nguyên Minh là người kiệt xuất, em còn gì không thỏa mãn chứ?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play