“Được thôi.” Đường Nguyên Minh trả lời thực sảng khoái.

“Anh muốn loại xe gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Cô vừa chờ đáp án vừa cẩn thận cất hợp đồng đi, yêu quý không buông tay, đây sẽ là chỗ dựa của cô ở Thịnh Thế, đương nhiên phải bảo quản cho tốt.

Kinh phí của dự án này rất lớn, Thịnh Hoàn Hoàn lấy được dự án này thì chỉ tỷ lệ chia cá nhân thôi đã không ít, đến lúc đó công ty kiếm được bao nhiêu tiền cũng không ước chừng được.

Một chiếc xe một bữa cơm đều là việc nhỏ.

Đường Nguyên Minh cười nói: “Chờ anh nghĩ ra sẽ nói cho em, nếm thử gan ngỗng ở đây đi, mùi vị rất đặc biệt.”

Ăn xong bữa cơm, Đường Nguyên Minh hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện bị bắt cóc, nhưng không nhắc đến vết thương của Mộ Tư, giống như hoàn toàn không biết gì cả.

Thịnh Hoàn Hoàn ở bên Đường Nguyên Minh rất tự tại, hai người nói đến một số chuyện lý thú hồi còn nhỏ, thời gian trôi qua thật nhanh.

….

“Cốc cốc.” Ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, người phục vụ đẩy cửa bước vào.

Lăng Tiêu quay đầu lại, cầm lấy khăn giấy chùi miệng, đứng dậy nói với Diệp Sâm và Đường Dật: “Tôi đi trước một bước, có việc gọi điện liên hệ.”

Mãi đến khi Lăng Tiêu đi ra ngoài, Cố Hoan mới dám nói với Diệp Sâm: “Chú vừa rồi đẹp trai quá, nhưng hơi đáng sợ.”

Hai mắt Cố Hoan bắn ra hình trái tim, còn nhỏ đã biết thưởng thức trai đẹp, ai cũng có lòng yêu “Cái đẹp”, cái gì xuất chúng luôn đặc biệt hấp dẫn người ta chú ý, bất kể là tuổi lớn hay nhỏ.

Đường Dật nhướng mày: “Chẳng lẽ chú không đẹp sao?”

Cô bé rất không nể mặt, cái miệng hồng hồng chu lên: “Chú kém xa chú vừa rồi, còn không đẹp bằng chú Bắc Thành của con nữa.”

Đường Dật lập tức nổi nóng, trợn trừng hai mắt: “Chú không đẹp bằng Cố Bắc Thành? Cái đệt, con ranh con lừa đảo, con có khiếu thẩm mỹ không, mù rồi à!”

Cô bé rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy nghiêm túc: “Lừa đảo? Chú, con là ranh con, nhưng không có lừa đảo.”

Đường Dật như nhất định phải đối đầu với Cố Hoan, chỉ vào Diệp Sâm và hỏi: “Vậy con nói xem chú đẹp, hay chú này đẹp?”

Cô bé không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là chú Diệp đẹp, hai chú cộng lại cũng không đẹp bằng một nửa chú Diệp.”

Phốc phốc!

Đường Dật cảm thấy ngực bị người ta cắm hai mũi tên: “Con không chỉ mắt mù, mà còn lòng cũng mù nữa.”

Diệp Sâm rất tự hào: “Con bé nhà tôi thật là tinh mắt.”

Thấy Đường Dật thật sự bị tổn thương, Cố Hoan rũ lòng thương, ngẫm nghĩ một hồi rồi an ủi: “Kỳ thật chú trông cũng không kém, đẹp hơn chú bảo vệ tiểu khu nhà con một chút.”

Phốc!

Đẹp hơn chú bảo vệ một chút!

Đường Dật suýt phun ra búng máu.

Không nói mặt, chỉ bàn về dáng người, bàn về khí độ, những bảo vệ kia có điểm nào so được với anh? Huống chi ông đây còn có khuôn mặt anh tuấn vô địch, cái con bé này còn nhỏ mà thẩm mỹ đã lệch lạc rồi!

Diệp Sâm nhịn không được hôn Cố Hoan một cái, rất thất đức mà nói với Đường Dật: “Khó trách trong nhà sốt ruột chuyện hôn nhân của cậu vậy, với diện mạo này, nếu tuổi lớn thêm chút nữa thì thật sự không có cô gái nào muốn gả cho.”

Đường Dật giận dữ: “Cút, ông đây bảnh trai lắm! Là hai người mù rồi.”

….

Thịnh Hoàn Hoàn ăn xong thì vào WC chuẩn bị đến bệnh viện thăm Thang Nguỵ, trễ chút lại đi xem Mộ Tư, tối hôm qua Đường Dật đã đến chẩn trị cho anh ta, cũng không biết kết quả như thế nào.

Cô không dám đi quá sớm, tránh lại gặp phải Lăng Tiêu.

Cố thêm ngày mai nữa thôi là thứ hai cô có thể ly hôn với hắn.

Nhưng vừa ra khỏi toilet thì Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng ngoài hành lang chờ cô, ánh mắt hắn như một con chim ưng nhìn thẳng vào con mồi, mà cô chính là chuột mồi của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức muốn chạy trốn, đi chưa được mấy bước đã bị Lăng Tiêu kéo lại, vác cả người cô lên vai, ngang ngược lại khí phách.

Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch mà giãy giụa trên vai hắn: “Lăng Tiêu, anh làm gì vậy, nơi này là nhà ăn, anh mau buông tôi xuống.”

“Im lặng cho tôi.”

Lăng Tiêu đánh mạnh lên mông cô rồi đi nhanh về hướng thang máy.

Chỗ trên mông bị đánh đau rát, Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, vừa thẹn lại giận: “Anh thả tôi xuống, túi công văn của tôi còn trong đó.”

Hợp đồng của cô còn trong đó!!!

Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến khi tiến vào thang máy mới buông cô xuống, lồng ngực rắn chắc đè lên cô, giọng nói như mang theo vụn băng: “Tối hôm qua chạy trốn rất nhanh mà, coi đêm nay cô trốn thế nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Anh muốn thế nào?”

“Hiện tại biết sợ?” Bàn tay thon dài của Lăng Tiêu nâng cằm cô lên, mắt đen thâm thúy sắc bén nhìn sát vào hai mắt cô: “Tối hôm qua gan lớn hơn trời mà, hôm nay có thể tiếp tục, xem là tôi chơi cô hay cô chơi tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn biết lúc này đã đá phải ván sắt, mặt đỏ cô tới mang tai, ánh mắt né tránh: “Tối hôm qua tôi không cố ý, tôi chỉ khẩn trương, liền… Liền đá trúng chỗ đó của anh.”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin chuyện ma quỷ của cô sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt anh tuấn lại cực kỳ lạnh nhạt trước mặt, căng da đầu nói: “Vậy anh muốn thế nào, thứ hai chúng ta đã ly hôn, bây giờ anh quấn lấy tôi không cảm thấy mặt đau à?”

“Hình như cô quên quyền quyết định nằm trong tay tôi.” Lăng Tiêu nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi với Đường Nguyên Minh thì lực tay không khỏi tăng mạnh: “Vội vã ly hôn như thế là vì tên nằm trong bệnh viện hay là tên trên lầu?”

Hắn đang nói đến Mộ Tư và Đường Nguyên Minh.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lại trắng vài phần, dùng sức kéo tay Lăng Tiêu khỏi cằm mình, ánh mắt thản nhiên lại lạnh nhạt: “Tôi đã từng nói, nếu có một ngày tôi rời khỏi anh thì nhất định không liên quan đến người khác, mà là bởi vì sự lạnh nhạt và nghi kỵ của anh.”

“Là chính anh đưa ra yêu cầu ly hôn, là anh đuổi tôi ra khỏi nhà, nói vĩnh viễn không muốn nhìn thấy tôi nữa.

Cũng là anh trái với hiệp ước trước, vứt bỏ không quan tâm đến Thịnh Thế, tôi có gì sai mà anh lại tới sỉ nhục tôi như vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn rơi lệ trước mặt Lăng Tiêu, nhưng hốc mắt vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên, nhưng cô cố nén, trước sau không để giọt nước mắt kia chảy xuống.

Cô kéo kéo khóe miệng, cười không sợ gì cả: “Nếu anh cảm thấy sỉ nhục tôi có thể làm anh vui sướng thì cứ việc làm, nhưng nam tử hán đại trượng phu nói được thì phải làm được.”

Nhìn gương mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn và nước mắt bị cô cố nén, trong lòng Lăng Tiêu như bị một khối đá đè nặng, làm hắn đặc biệt không thoải mái.

Hắn nhìn sang chỗ khác, giọng nói lại càng lạnh lùng: “Nói như cô hoàn toàn vô tội vậy, ai bảo cô lén lút điều tra tôi, ai bảo cô lén gặp mặt giao dịch với Lăng Hàn, ai bảo cô tự chủ trương xen vào chuyện của Tích Nhi? Tôi sớm đã nói với cô, có chuyện gì cô có thể trực tiếp hỏi tôi, đừng làm mấy trò chẳng ra gì sau lưng tôi, cô có nghe lọt tai không?”

“Tôi không cảm thấy chuyện mình làm là trò chẳng ra gì, tôi và Lăng Hàn cũng không giao dịch gì với nhau.” Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, quật cường lại bướng bỉnh: “Chuyện của Tích Nhi là tôi suy xét không chu toàn, là tôi xen vào việc của người khác, anh yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play