Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, rút dao găm khỏi tay Trần Vân Phàm, Trần Vân Phàm lại kêu thảm thiết, miệng không ngừng chửi bậy: “Tiện nhân tao muốn giết mày...!Tao muốn giết mày...”
Mặt Mộ Tư đã hoàn toàn lạnh xuống, trong mắt hiện lên sát ý: “Tìm đường chết.”
Thu được ý của Mộ Tư, Hứa Trữ Viễn mang theo khí thế giết chóc đi về hướng Trần Vân Phàm, đúng lúc này, một nắm muối ăn bị hất lên vết thương của Trần Vân Phàm.
“A a...” Lần này Trần Vân Phàm đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Tên béo và khỉ ốm run rẩy càng dữ dội, trên mặt thấm ra từng giọt mồ hôi, mồ hôi rơi như mưa.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Trần Vân Phàm rồi ngồi xổm xuống, dao găm sắc nhọn kè bên cổ họng gã, thoáng dùng sức, mũi đao đã đâm vào.
Cảm nhận được dao nhỏ từ từ chui vào cổ họng mình, Trần Vân Phàm bị dọa điên rồi, lúc này mới ý thức được Thịnh Hoàn Hoàn đáng sợ, thật sự đã cảm thấy sợ cô: “Đừng giết, Hoàn Hoàn đừng giết anh, khi còn nhỏ anh còn từng bế em, em nhớ không?”
Nhìn mũi đao cắt qua làn da Trần Vân Phàm, để lại một vết máu thật dài trên cổ họng gã, khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên, cười thật quyến rũ xinh đẹp, tựa như một đóa hoa anh túc nở rộ: “Loại người như anh để lại cũng chỉ gây tai họa.”
“Hoàn Hoàn nói đúng, để lại loại người này cũng chỉ gây tai họa.” Mộ Tư đi tới phía sau Thịnh Hoàn Hoàn, đứng trên cao nhìn xuống Trần Vân Phàm, kiếm trong tay toả ra tia sắc lạnh: “Nhưng thứ này không đáng để em ra tay, hãy giao cho anh đi!”
“Đừng, đừng...!Tôi không dám, không dám nữa...” Trần Vân Phàm liên tục lắc đầu, nước mắt nước mũi chảy ra, lần này gã thật sự sợ hãi, dưới quần đã ướt đẫm.
Một mùi khai xông vào mũi, Mộ Tư nhăn mày lại, chán ghét kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên để rời xa Trần Vân Phàm.
Trần Vân Phàm nằm dưới đất mà lẩm bẩm nói, ăn nói lộn xộn.
“Đi thôi!”
Nhìn Trần Vân Phàm như mất hồn mất vía, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không cần tiếp tục ở lại, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Mộ Tư để lại một câu cho Hứa Trữ Viễn rồi đi theo Thịnh Hoàn Hoàn ra ngoài.
“Anh đưa em trở về.”
“Không cần chờ cảnh sát tới ghi lời khai à?”
Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Mộ Thành Chu là tội phạm trốn ngục, tuy rằng không có bao nhiêu người để ý mạng sống của ông ta, nhưng vẫn phải có lời giải thích với cục cảnh sát.
Mộ Tư nói: “Hôm nay quá muộn, em bị kinh sợ, ngày mai lại ghi lời khai.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Thôi, ngày mai tôi rất bận.”
Sau hừng đông còn có một đống chuyện chờ cô đi làm, công ty có rất nhiều người chờ xem trò cười của cô, cô nhất định phải phủi sạch mọi chuyện về Mộ Thành Chu, nếu không nỗ lực mấy ngày này đều uổng phí.
Mộ Tư không miễn cưỡng nữa, dù sao cảnh sát cũng tới rồi.
Rất nhanh cảnh sát đã chạy tới, còn mang theo hai con cảnh khuyển.
Lúc này người của Mộ Tư cũng mang vợ Mộ Thành Chu và mấy tên đầu sỏ lại đây, dù sao những người này cũng có tham dự, tương đương với nhân chứng.
Còn chân tướng trong phòng vĩnh viễn sẽ bị chôn giấu.
Qua một lúc sau, tên béo, khỉ ốm và Trần Vân Phàm bị cảnh sát đem đi, thi thể của Mộ Thành Chu cũng bị nâng lên ở phía sau.
Thấy xác của Mộ Thành Chu, Mộ phu nhân đỏ mắt, mang đầy hận thù mà lao về hướng Mộ Tư: “Là mày, là mày giết Thành Chu, tao muốn mày đau khổ cả đời...”
Mộ phu nhân đột nhiên nâng tay lên, trong tay bà ta có một khẩu súng, mà họng súng nhắm ngay vào Thịnh Hoàn Hoàn.
“Phanh”.
Tiếng súng vang lên, cắt qua núi rừng yên lặng.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy một tiếng kêu rên vang lên bên tai, thân thể Mộ Tư ngã vào người cô.
Mộ phu nhân còn không bỏ qua, lại bóp cò súng.
“Đao.”Giọng nói của Mộ Tư vang lên bên tai Thịnh Hoàn Hoàn, cô không kịp tự hỏi thì tay đã theo phản xạ duỗi ra phía sau, lấy dao găm từ nơi đó ra rồi vung về hướng Mộ phu nhân.
Cùng lúc đó, Mộ Tư ôm lấy người cô ngã qua bên cạnh, viên đạn sượt ngay qua bên tai họ.
Dao găm đâm vào cánh tay Mộ phu nhân, súng trong tay bà ta rơi xuống.
Chỉ trong chớp mắt, họ phối hợp không chê vào đâu được.
Đây là ăn ý có được sau nhiều năm phối hợp, tuy rằng tình cảm giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư đã tan vỡ, nhưng những việc từng cùng trải qua lại không bị quên đi.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư mất đi trọng tâm, cũng ngã xuống mặt cỏ.
Cảnh sát phản ứng lại, rút súng bắn chỉ thiên cảnh cáo Mộ phu nhân.
Hai mắt Mộ phu nhân trừng lên rất lớn, sát ý không giảm, nhặt súng trên mặt đất lên chỉ thẳng vào Mộ Tư: “Đi tìm chết đi...”
“Phanh”.
Tiếng súng lại vang lên, Mộ phu nhân chậm rãi ngã xuống đất.
Vì trời tối âm u nên cảnh sát không thấy rõ tay Mộ phu nhân, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể đánh gục.
“Mộ Tư?” Xuyên qua lớp áo mỏng, Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được một thứ chất lỏng ấm áp, đó là máu của Mộ Tư.
Mộ phu nhân chỉ họng súng về hướng cô, là Mộ Tư chắn một phát súng cho cô.
“Hình như anh trúng đạn rồi.” Mộ Tư đè lên người Thịnh Hoàn Hoàn, đáng thương mà nhìn cô, giống như một đứa trẻ đang đòi thưởng: “Anh không dậy nổi.”
Nói xong, anh vùi mặt vào cổ Thịnh Hoàn Hoàn.
Nghe tiếng hít thở thô nặng bên tai, mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch: “Anh bị thương ở đâu?”
Mộ Tư nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi đặt lên phần sau eo bị máu làm ướt đẫm: “Hình như là nơi này.”
Viên đạn bắn vào sau eo Mộ Tư.
Nói xong câu đó, trọng lượng thân thể của Mộ Tư đột nhiên đè xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Mộ Tư đã hôn mê bất tỉnh, cô nâng bàn tay bị anh đặt sau lưng lên, lòng bàn tay đều là máu tươi.
“Cứu mạng...” Rốt cuộc một tiếng hò hét cũng trào ra từ cổ họng cô.
Xe cảnh sát lao nhanh về hướng bệnh viện, tay Thịnh Hoàn Hoàn đè lại vết thương của Mộ Tư, không dám buông lỏng chút nào.
Bởi vì chỉ cần cô buông tay thì máu sẽ không ngừng trào ra từ vết thương, còn chưa tới bệnh viện thì anh sẽ mất máu mà chết.
Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai: “Nhanh lên, cảnh sát, anh lái nhanh lên.”
Hứa Trữ Viễn cắn răng: “Vì sao còn chưa tới?”
Cảnh sát vội nói: “Hiện tại là buổi tối, đường lại quanh co khúc khuỷu không dễ đi, tôi đã cố hết sức rồi.”
“Tránh ra để cho tôi lái.” Hứa Trữ Viễn khom lưng đứng lên, tay túm lấy cổ áo cảnh sát từ phía sau.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Trữ Viễn, để tôi lái.”
Hứa Trữ Viễn cứng lại, sau đó lại ngồi xuống, thay Thịnh Hoàn Hoàn đè lại vết thương của Mộ Tư.
Chỉ trong vài giây, Thịnh Hoàn Hoàn đã ngồi xuống vị trí điều khiển, cô nhìn về phía anh cảnh sát bên ghế phụ: “Ngồi cho vững.”
Giây tiếp theo, xe như con ngựa hoang thoát cương xông ra ngoài.
Khi tới bệnh viện, chân cảnh sát đã mềm nhũn, bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đẩy rất nhiều lần mới mở cửa xe ra được, vừa xuống xe liền nôn mửa.
Con mẹ nó đây mà là lái xe cái gì, rõ ràng là đang phóng hỏa tiễn.
Rất nhanh Mộ Tư đã được đẩy vào phòng giải phẫu.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ngoài phòng giải phẫu, máu me đầy người mà nhìn ngọn đèn ngoài phòng giải phẫu, đôi tay siết lại thành nắm đấm, thân thể đang phát run.
Cảnh này như về tới hai tháng rưỡi trước, khi đó ba cô bị đẩy vào nơi đây, trước đó nữa là mẹ..