Lăng Tiêu và Vinson đều biết cách gây án của hung thủ lần này giống như lần trước, hiển nhiên là cùng một đám người, đáng tiếc họ vẫn tra không được lai lịch của đám người này.
Vinson đi rồi, Lăng Tiêu đi vào phòng bệnh.
….
Thịnh Hoàn Hoàn canh giữ dưới lầu nhà Tương Tuấn Tài, chừng 9 giờ rưỡi, cô thấy Tương Tuấn Tài đi xuống xe, người đàn ông này cao cao gầy gầy đeo một cặp kính, nhìn dáng vẻ rất thâm trầm.
Thịnh Hoàn Hoàn đã đọc tư liệu của Tương Tuấn Tài, biết anh ta là một người đàn ông trưởng thành kín tiếng, ngày thường không có sở thích gì, vừa tan tầm liền chạy về nhà, là người rất hiếu thảo.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không xuống tay được ở phương diện sở thích, chỉ có thể nhằm vào hai cụ nhà, mua chút đồ bổ mang lại đây.
“Tương tiên sinh, xin dừng bước.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe ra chặn trước mặt Tương Tuấn Tài: “Tương tiên sinh, tôi là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thịnh Thế, tôi có việc muốn nói với anh, có thể mời tôi lên uống ly trà không?”
Nói xong, cô còn đưa hộp quà đồ bổ trong tay lên.
Tương Tuấn Tài liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi không quen biết cô, không có gì để nói với cô, mời trở về đi!”
Nói xong, Tương Tuấn Tài vòng qua Thịnh Hoàn Hoàn mà đi vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức đuổi theo phía sau anh ta, lúc này cũng không rảnh lo mặt mũi: “Tương tiên sinh, tôi biết hiện tại anh không có dự định đổi công ty, tôi chỉ lại đây tâm sự, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của anh.”
Tương Tuấn Tài không quay đầu lại mà đi vào thang máy: “Tôi đã gặp nhiều loại người như cô, tôi và các người không có lời gì để nói.”
Mắt thấy thang máy sắp đóng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng mặt dày chui vào: “Tương tiên sinh, tôi không tán đồng lời này của anh, trước kia anh chưa gặp tôi, sao biết tôi là loại người như vậy, có lẽ tôi là người mà Tương tiên sinh thưởng thức thì sao?”
Cuối cùng trên mặt Tương Tuấn Tài cũng có biểu cảm, đặc biệt khinh thường nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn cô thật sự không tồi, nhưng lại không biết nhìn lại bản thân, trừ túi da vô dụng này ra, tôi thật sự không thấy trên người cô có điểm nào đáng để tôi thưởng thức.”
Thịnh Hoàn Hoàn bị bỡn cợt không đúng tí nào: “...”
Ý người đàn ông này là đang nói cô chỉ là một bình hoa di động đúng không?
Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn đáp trả lại một câu: Xin lỗi, trên người anh cũng không có điểm nào đáng làm người ta thưởng thức, bà đây vô dụng đến mấy cũng có cái túi da đẹp, còn anh là thứ cậy tài khinh người.
Nhưng hiện tại cô đang có việc cầu người!!!
Vì thế cô cười cười: “Tương tiên sinh, chúng ta mới lần đầu gặp mặt, đều không quá hiểu biết nhau, nói những lời này còn hơi sớm.”
“Phải không? Tôi không cảm thấy vậy.” Tương Tuấn Tài dời mắt khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Vì dự án Đường thị, cô nhịn.
Vì biểu hiện ra thành ý của mình, Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Tương tiên sinh, tôi biết ông chủ hiện tại có ân với anh, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ, công ty hiện tại của anh phát triển hữu hạn, mà Thịnh Thế là sân chơi có thể giúp anh thoả sức tung hoành, tôi có thể đưa ra cả danh và lợi mà anh muốn.”
“Tôi muốn danh và lợi?” Tương Tuấn Tài cười lạnh, châm chọc nói: “Thật là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.”
Sau đó, anh ta không hề để ý tới Thịnh Hoàn Hoàn.
Người đàn ông này khinh thường danh và lợi, nhưng nhìn anh ta cũng không giống là người không màng danh lợi, mà lại khá trẻ trâu!
Thấy thang máy sắp ngừng, Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu không thôi, chẳng lẽ buổi tối này cô chạy không công sao?
“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra.
Tương Tuấn Tài để lại một câu lạnh lùng “Đừng đi theo tôi nữa”, liền đi ra khỏi thang máy.
Lớn đến tuổi này, trừ Lăng Tiêu ra thì hiếm khi nào Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta làm tức giận như vậy, còn bị khinh bỉ trắng trợn.
Hiện tại nếu bị tức giận thì đương nhiên phải đáp trả, bằng không cô cảm thấy thực xin lỗi bản thân.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn không cam lòng mà đi theo ra ngoài: “Tương tiên sinh, anh xem tôi đi từ xa tới đây, mời tôi đi vào uống một ly trà không được sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ cảm thấy mình mặt dày vô sỉ như thế!
Thì ra trước kia ba dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng là nhờ da mặt dày để kiếm được từng dự án một, lúc ấy ông đã bị bao nhiêu người xem thường!!!
Tương Tuấn Tài thấy Thịnh Hoàn Hoàn theo tới trước cửa thì mất hết kiên nhẫn mà cả giận nói: “Cô đủ chưa, tôi nói tôi và cô không có gì để nói, càng không có hứng thú với Thịnh Thế các người, mau cút, đừng đến phiền tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Phanh” một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt nắm tay, sắc mặt từ từ trắng bệch.
Là cô nghĩ quá đơn giản, Tương Tuấn Tài dầu muối không ăn, làm cô căn bản không thể xuống tay.
Đồng thời cô cũng ý thức được mình đàm phán như vậy không có ưu thế gì, Tương Tuấn Tài không phải Đường Nguyên Minh, không có tình cảm gì với cô, cho nên anh ta có thể đuổi cô đi như tống cổ một tên ăn mày.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Thịnh Hoàn Hoàn có chút bực bội.
Nếu là trước kia, với tính tình của cô thì đã phát giận trực tiếp thu mua công ty của Tương Tuấn Tài.
Nhưng cô không còn là Thịnh Hoàn Hoàn tùy hứng cuồng vọng trước đây, hiện tại cô là giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.
Vì kéo một kỹ thuật viên mà trực tiếp thu mua một công ty thì không phải bản lĩnh, mà sẽ làm cả ngành chê cười.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn tin tưởng trời không tuyệt đường người.
Chỉ cần mình không bỏ cuộc thì nhất định sẽ tìm được biện pháp và kỳ ngộ.
Thịnh Hoàn Hoàn thở ra một hơi thật dài, kéo kéo khóe miệng, sau đó đặt đồ bổ mang đến ở cửa nhà Tương Tuấn Tài.
Ngay khi cô đang định rời đi thì cánh cửa lại mở ra.
Một người phụ nữ trung niên đi ra từ trong đó, trong tay xách cái túi màu đen, nhìn dáng vẻ là muốn đi ném rác.
“Cô là?” Người phụ nữ thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trước mắt không khỏi sáng ngời: “Cô tới tìm Tuấn Tài nhà chúng tôi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, cô đã nói trời không tuyệt đường người: “Đúng vậy dì, con trai dì là người đàn ông rất tài hoa, cháu rất thưởng thức anh ấy, muốn mời anh ấy...”
Muốn mời anh ấy đến công ty cháu làm việc.
Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nói xong thì đã bị bà ta thân thiết ôm tay: “Cô bé, cháu tên gì, là đồng nghiệp của Tuấn Tài chúng tôi đúng không, chuyện này sao để con gái nói ra trước chứ.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Hả, vừa rồi cô nói cái gì?
Tiếp theo bà lại nhìn thấy quà tặng trên đất, càng vui mừng: “Cháu đến là được rồi, sao còn bày vẻ mua quà, nhất định tốn không ít tiền rồi, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Nói xong liền nhắc đồ bổ lên, lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn vào cửa, gân cổ lên mà kêu: “Tuấn Tài, mau ra đây nhìn xem ai tới thăm con.”
Tương Tuấn Tài đi ra từ phòng bếp, thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì mặt chợt trầm xuống: “Sao cô còn chưa đi, muốn tôi báo cảnh sát à?”
Đây là hiểu lầm.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định mở miệng thì mẹ Tuấn Tài đã rống giận: “Con làm cái gì vậy, con gái người ta thành tâm tới thăm con, còn tặng đồ bổ cho ba mẹ, sao con còn đuổi người, mẹ dạy con làm người vậy hả?”.