Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp như thế, trong lòng Thịnh phu nhân đau như cắt.
Lần này, Thịnh Hoàn Hoàn không tranh cãi nữa, lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra đưa cho bà Thịnh: "Mẹ, con và anh ấy đã kết hôn hai giờ trước.
”
Thịnh phu nhân sững sờ nhìn quyển sổ đỏ trước mắt, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Sau khi tỉ mỉ xem giấy chứng nhận kết hôn nhiều lần, mới xác nhận chuyện này là thật.
Người đàn ông khiến cả giới kinh doanh Hải Thành phải thay đổi sắc mặt, là người trẻ tuổi giàu nhất Hải Thành lại trở thành con rể của bà!
“Sao nó lại đồng ý cưới con?”
Thịnh phu nhân không thể tiêu hóa được sự thật này.
Thì ra Hoàn Hoàn nói không dứt được, là ý này.
Bà còn tưởng rằng, cô làm tình nhân cho Lăng Tiêu.
Tình nhân thì không thể thấy ánh sáng, còn vợ thì được pháp luật bảo vệ, cũng được người ta chúc phúc, chênh lệch giữa hai thứ là mười vạn tám ngàn dặm.
Nhưng nghĩ đến ác danh của Lăng Tiêu, Thịnh phu nhân lại không vui nổi.
Huống hồ, Lăng Tiêu còn có một đứa con riêng!
Thịnh Hoàn Hoàn nắm thật chặt tay Thịnh phu nhân: "Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, con trai Lăng Tiêu rất thích con, đó là một cậu bé rất đẹp trai đáng yêu, mẹ thấy khẳng định cũng sẽ thích.
”
“Còn có Lăng lão thái thái cũng tán thành chuyện này, con gái mẹ thông minh xinh đẹp, biết nên lấy lòng Lăng Tiêu như thế nào, sẽ không để cho mình chịu khổ.
”
Thịnh phu nhân vừa nghe con gái bảo bối của mình về sau phải dựa vào lấy lòng Lăng Tiêu mà sống qua ngày, của hắn sống qua ngày, lòng như dao cắt, nước mắt chảy ròng.
Thịnh Hoàn Hoàn an ủi Thịnh phu nhân hồi lâu, mãi đến khi tâm tình bà ổn định mới trở về phòng.
Sau khi tắm rửa xong, cô lại bôi thuốc mỡ lên, cánh tay đã không còn ngứa ngáy đau đớn như ban ngày, cũng may không phải giữa hè, sáng nay trước khi ra cửa đã bôi kem chống nắng, cho nên chỉ bị cháy nắng nhẹ.
Nằm ở trên giường, nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập mê mang.
Đời này cô không có lý tưởng gì lớn, chỉ muốn tìm một người yêu thương rồi kết hôn, vì anh sinh hai ba đứa con xinh đẹp đáng yêu, sau đó nhìn bọn chúng từng ngày trưởng thành, vô cùng đơn giản sống hết đời này.
Cô vẫn cho rằng, người này chính là Mộ Tư.
Không nghĩ tới, anh ta chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời dài dằng dặc của cô.
Thích Ca Mâu Ni từng nói qua một câu: Vô luận tôi và bạn gặp ai, thì người đó đều là người nên xuất hiện trong sinh mệnh của ngươi, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, sự xuất hiện của người đó nhất định sẽ dạy cho chúng ta một điều gì đó.
Cùng Mộ Tư trải qua sáu năm, hắn quả thật dạy cho cô rất nhiều thứ, khắc cốt ghi tâm nhất chính là vết thương.
Anh ta dạy cho cô ở quãng đời còn lại, không thể nào hoàn toàn tin tưởng người khác, cũng đừng dành hết tâm tư của mình cho một người.
Thịnh Hoàn Hoàn mở album ảnh trên điện thoại ra, nơi đó ghi lại thời gian tốt đẹp nhất của cô và Mộ Tư, ghi lại từng chút từng chút sáu năm qua.
Hiện tại, cô muốn dọn sạch toàn bộ chúng vào sọt rác.
Không chỉ album ảnh, còn có bạn bè, nhật ký, tất cả những gì có liên quan đến anh ta, cô không muốn nhìn thấy nữa.
Những gì nên blok thì blok nên xóa bỏ xóa bỏ, giống như anh ta chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của cô.
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn đem ảnh Bạch quản gia gửi tới, đăng lên nhóm bạn bè với dòng cap: "Hôm nay là mùng chín tháng năm âm lịch, giữa hè, em kết hôn.
”
Hình đăng lên cô thiết lập quyền hạn, chỉ có mấy người cô tín nhiệm nhất mới có thể nhìn thấy.
Sau khi đăng không bao lâu, mấy người bạn tốt nhao nhao chạy tới hỏi cô chuyện gì xảy ra, thật hay giả, chú rể là ai.
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời vấn đề của bọn họ, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai cô sẽ chuyển đến Lăng gia ở.
Trần gia.
Đám người Trần Văn Hưng đã luống cuống.
Tối hôm qua Trần Vân Phàm thấy Thịnh Hoàn Hoàn rất lâu cũng không chịu rời khỏi Lăng gia, anh ta liền gọi điện thoại cho Trần Văn Hưng.
Trần Văn Hưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Thịnh Hoàn Hoàn có thể dựa vào Lăng Tiêu, ông ta ra lệnh để cho Trần Vân Phàm chờ Thịnh Hoàn Hoàn vừa rời khỏi Lăng gia thì liền bắt người.
Kết quả bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn lại đi trước, kế hoạch ông ta thất bại.
Trần Văn Hưng luống cuống, suốt đêm thức trắng nghĩ cách.
Nhưng tin tức xấu nối gót tới, làm ông ta mất bình tĩnh.
Đầu tiên là Thịnh Sam Sam được cứu, tiếp theo là cổ đông đã đồng ý bán cổ phần cho ông ta đột nhiên đổi ý, hôm nay tin tức Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu xuất hiện ở bên ngoài cục dân chính, càng làm cho ông ta trở tay không kịp.
Trần phu nhân và anh em Trần Do Mỹ oán giận Trần Văn Hưng thủ đoạn không đủ tàn nhẫn, làm cho Thịnh Hoàn Hoàn có cơ hội xoay người.
"Đêm nay con tìm người tới hủy hoại cô ta, sau đó đem video công bố lên mạng, đến lúc đó xem Lăng Tiêu còn dám đem chiếc giày rách này cưới vào cửa hay không.
"
Trần Vân Phàm là một người ngoan độc, so với Trần Văn Hưng chỉ có hơn mà không kém: "Con bảo Trần Cường đi làm, sau khi chuyện thành lập lập tức đưa cậu ta ra nước ngoài, ai có thể tra được là chúng ta làm?"
Trần Văn Hưng vốn là người cẩn thận, đổi lại bình thường ông ta khẳng định sẽ không đồng ý cách làm của Trần Vân Phàm.
Nhưng hiện tại Trần Văn Hưng đã không còn cách nào khác, trong lòng ông ta đang nghĩ chờ khi Lăng Tiêu chân chính nhúng tay vào chuyện công ty khẳng định sẽ đem ông ta ra khai đao đầu tiên.
Thay vì đến lúc đó người là dao thớt ta là thịt cá, không bằng hiện tại hóa bị động thành chủ động, có lẽ còn có thể có đường thắng.
Sự tình tới rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang thu dọn quần áo, liền có hai mươi mấy người đàn ông uống đến "say mèm" phá vỡ cửa lớn, vọt vào Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe được động tĩnh, bước nhanh đến ban công, liền thấy một đám người đàn ông cầm gậy sắt trong tay vọt tới đánh người.
Vệ sĩ của Thịnh gia được Thịnh Hoàn Hoàn điều một bộ phận đi bệnh viện bảo vệ Thịnh Xán, giờ phút này trong Thịnh gia cũng chỉ còn mười mấy vệ sĩ căn bản không ngăn được.
Hai mươi mấy người đàn ông trong tay đều có thiết côn, dù trong tay vệ sĩ có điện kích côn cũng không phải đối thủ.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa báo cảnh sát, vừa bảo người hầu khóa cửa lại.
Sau khi báo cảnh sát, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không yên tâm, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, đáng tiếc vang lên vài tiếng đã bị cúp máy.
Thịnh Hoàn Hoàn gọi cho Bạch quản gia, vừa lấy súng đồ chơi ra.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn nhòm người ra ngoài ban công lần nữa, phát hiện tình huống bên ngoài có chút biến hóa, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đội mũ vịt từ đâu xông đến dùng quyền cước đạp ngã mấy tên say rượu.
Thân thủ của người nọ khiến Thịnh Hoàn Hoàn thán phục.
Nhưng cho dù người đó có giỏi hơn nữa, nhưng cũng không thể đối đầu với nhiều người như vậy được.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới sự phối hợp hoàn mỹ lúc trước với Mộ Tư, đem súng bắn đồ chơi đặt lên vai.
Súng này tầm bắn xa, đánh không chết người, nhưng bắn vào người cũng rất đau đấy, có thể gây trở ngại động tác của bọn họ.
Vincent phụng mệnh giám thị nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn, không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy, bản thân hắn khẳng định không đánh lại được nhiều người như vậy, nhưng hắn có thể kéo dài thời gian, cho đến khi cứu binh chạy tới.
Nhưng hắn không nghĩ tới, trong những người này lại ẩn giấu một cao thủ, ra tay cực nhanh, lực lượng vô cùng mạnh, vây khốn hắn lại.
Ngay khi hắn thầm than thở, thì có một viên bi màu vàng nho nhỏ, bỗng nhiên bắn vào con ngươi của người đàn ông đang giơ thiết côn muốn gõ lên đầu hắn.
Một kích liền trúng!.