Mộ Tư đứng thẳng người dậy, dáng người thon dài thanh quý, giọng nói ôn hoà dễ nghe: “Anh có thể giúp em ngồi lên giám vị trí đốc.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không có phản ứng gì.
Mộ Tư tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn, anh đi theo bác trai nhiều năm, hiểu chuyện của Thịnh Thế hơn em nhiều, Chu Tín này âm hiểm xảo trá, nếu không có ai giúp em thì em không đấu lại ông ta được.
”
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã rời khỏi Lăng Tiêu, người mà cô có thể dựa vào không nhiều lắm, mà anh ta là người có năng lực nhất trong đó, hơn nữa là dạng không cầu hồi báo.
Sau khi ý thức được tình cảm của mình đối với Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư luôn tìm mọi cách đền bù sai lầm mình phạm phải, hy vọng được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ, nhưng cô vẫn không cho anh ta cơ hội.
Hiện tại, cơ hội rốt cuộc cũng tới, giọng nói anh ta bất giác trở nên rất dịu dàng: “Em yên tâm, em nhậm chức xong anh sẽ không nhúng tay vào mọi công việc của Thịnh Thế, chỉ khi nào em cần thì anh mới xuất hiện.
”
Mộ Tư nói rất êm tai, nếu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn là cô của ngày xưa thì có lẽ sẽ cho anh ta trợ giúp.
Nhưng hiện tại cô không cần.
Mộ Tư phản bội, Lăng Tiêu xua đuổi, làm cô hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này người mình có thể yên tâm dựa vào chỉ có bản thân thôi.
Hiện tại cô không muốn dựa vào ai nữa, đặc biệt là đàn ông.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn cao lớn ông trước mặt, từ chối anh ta một cách dịu dàng lại kiên quyết: “Mộ Tư, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần.
”
Dù con đường trước mặt gập ghềnh nhấp nhô đến mức nào, cô vẫn sẽ kiên cường đi tiếp, mãi đến khi ba tỉnh lại.
Mộ Tư hơi nhăn mày lại, anh ta biết rõ Thịnh Hoàn Hoàn có mấy cân mấy lượng: “Hoàn Hoàn, em đừng cậy mạnh, thương trường âm hiểm còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, em không hiểu cái gì cả, không có anh giúp thì em không giữ được Thịnh Thế đâu.
”
“Mộ Tư, con người sẽ thay đổi.
” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở miệng, khí thế bỗng trở nên nghiêm khắc.
Mộ Tư cứng lại, hơi ngơ ra mà nhìn cô gái trước mặt.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn lấy dáng vẻ Mộ Tư chưa bao giờ gặp qua nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Mộ Tư, tôi đã không còn là Thịnh Hoàn Hoàn tùy hứng, lại không hiểu cái gì của ngày trước, tôi sẽ để các người thấy, cho dù không dựa vào ai thì tôi vẫn có thể dùng sức lực và quan hệ của mình để bảo vệ Thịnh Thế.
”
Khí thế toả ra từ trên người Thịnh Hoàn Hoàn làm Mộ Tư giật mình.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy rất xa lạ đối với Mộ Tư, như toả ra ánh hào quang, lạnh lẽo xinh đẹp làm anh ta không dời mắt đi được.
Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ tươi đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư cảm nhận được nhịp tim của mình đang gia tốc, đập vừa nhanh vừa mạnh, cứ như muốn nhảy ra khỏi ngực anh.
Mãi đến khi xe của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần đi xa, Mộ Tư mới tỉnh táo lại, lập tức giơ tay: “Trữ Viễn, thay tôi bảo vệ tốt cô ấy.
”
Hứa Trữ Viễn gật đầu, lập tức lên xe đi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện Hứa Trữ Viễn, cô không để ý tới mà nghe điện thoại: “Lý đội.
”
Là Lý Hưng Hoài.
Lý Hưng Hoài giọng nói nặng nề: “Hoàn Hoàn, tôi đã nghe đến chuyện của Thịnh Thế, qua mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thi đấu, cô có tính toán gì?”
Trong khoảng thời gian này Thịnh Hoàn Hoàn không đến đoàn xe mỗi ngày để huấn luyện, hiện giờ Thịnh Thế lại xảy ra chuyện này, Lý Hưng Hoài lo lắng Thịnh Hoàn Hoàn không lo xuể nên không có tâm tình thi đấu, thậm chí sẽ rời khỏi cuộc thi.
Lý Hưng Hoài coi Thịnh Hoàn Hoàn là hi vọng của Vũ Yến, sợ nhất là xảy ra chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lý Hưng Hoài lo lắng cái gì: “Yên tâm đi Lý đội, tôi sẽ không vắng mặt trong cuộc thi.
”
Cuối cùng Lý Hưng Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra: “Có những lời này của cô thì tôi an tâm rồi.
”
Vừa tắt điện thoại, Nam Tầm lại gọi đến.
“Chị Nam Tầm.
”
Nam Tầm nói: “Chị suy nghĩ rồi, chị cùng em đến công ty, có một mình em, chị thật sự không yên tâm.
”
Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đã nói lại chuyện Chu Tín cho Nam Tầm nghe, Nam Tầm nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không yên tâm để Thịnh Hoàn Hoàn một mình đối mặt với đám người như sài lang hổ báo tràn ngập dã tâm như Chu Tín.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như tối hôm qua, không chút do dự mà từ chối: “Chị Nam Tầm, đây chỉ là khảo nghiệm đầu tiên, sau này còn có vô số khảo nghiệm chờ em, em phải học được cách tự đối mặt.
Nếu em không qua được ải hôm nay, để Chu Tín thành công leo lên thì em cũng không thể làm gì được, chỉ có thể làm một người rảnh rỗi không gánh nặng gì cũng khá tốt.
”
Tuy nói như thế, nhưng chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn biết sự không cam lòng trong lòng.
Có lẽ cuối cùng Thịnh Thế sẽ rơi vào tay người khác, thậm chí bị huỷ diệt, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra lúc ba đang hôn mê.
Cô gả cho Lăng Tiêu không phải vì bảo vệ cho mảnh giang sơn Thịnh Thế mà ba đã dày công gây dựng nên sao?
Cho nên cô sẽ dùng hết sức ngăn cản Chu Tín nhậm chức.
Thời khắc bước vào tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, giống như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại thất vọng dời mắt đi.
…
Tập đoàn Thịnh Thế.
Một đám quản lý và các cổ đông đã lần lượt tiến vào phòng họp, Chu Tín sớm đã chuẩn bị tất cả, bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ chờ mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn đến.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện.
Mọi người không khỏi nhìn ra ngoài cửa, nhìn nửa ngày mới xác nhận Thịnh Hoàn Hoàn lẻ loi một mình đi tới, thậm chí không mang theo một vệ sĩ.
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn một cái liền thấy Chu Tín ngồi trên ghế chính, đáy mắt cô xẹt qua một tia đen tối, sau đó gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, tôi đến trễ.
”
Chu Tín vốn còn lo lắng người của Mộ Tư và Lăng Tiêu sẽ xuất hiện, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại đến một mình, ông ta lập tức tràn ngập tự tin: “Hoàn Hoàn tới, mau ngồi đi!”
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng, chỉ tìm thấy hai cái ghế trống ở vị trí sau cùng, là Chu Tín cố tình cho người an bài, mục đích là vì ra oai phủ đầu mẹ con các cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, thong dong đi qua.
Chu Tín nhìn bóng dáng yểu điệu của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt toàn là trào phúng, không ngờ cô dám lẻ loi một mình tiến đến, nên nói cô nghé con mới sinh không sợ cọp, hay là sớm đã dự đoán được kết quả, không tính giãy giụa vô vị nữa?
Nếu là vế sau, coi như cô còn thức thời thông minh.
Nếu là vế trước, đó chính là tự rước lấy nhục!
Chu Tín thăm dò thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn, cố ý nói: “Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu đột nhiên rút khỏi Thịnh Thế, mọi người hết lòng đề cử tôi tạm thời lên chức giám đốc quản lý công ty, tôi ngồi ở đây chắc cô không ý kiến đúng không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Mọi người đều biết, tuy Thịnh Hoàn Hoàn được khen là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, nhưng lại là một đứa vô dụng ở phương diện làm ăn, nếu không Thịnh Xán sẽ không sớm đính hôn cho cô, coi Mộ Tư như người nối nghiệp và con rể để bồi dưỡng.
Đối mặt với những quản lý hàng năm ngồi trên địa vị cao, già giặn cứng rắn như bọn họ, cô nhất định sẽ e dè, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cho nên trong mắt không ít người đều hiện ra ý khinh miệt.
Nhưng chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt thong dong, thản nhiên cười nhạt: “Nếu mọi người đã hết lòng đề cử, tất nhiên tôi không có ý kiến.
”
Nói xong, cô mở laptop ra đặt lên bàn.
Chu Tín nhìn hành động của cô, chỉ cảm thấy cô đang che giấu khẩn trương trong lòng, nụ cười càng thêm hiền lành: “Chuyện quan trọng như thế mà sao chỉ có một mình cô đến, mẹ cô đâu?”.