Trên đường đến sân bay, Mộ Tư vẫn không yên lòng, Bạch Tuyết gọi anh ta vài tiếng, anh ta đều không có phản ứng.
Hai mắt Bạch Tuyết ảm đạm, cô nói với Mộ Tư: "Mộ Tư, chúng ta trở về đi, không đi Mỹ nữa.
”
Mộ Tư cuối cùng cũng đáp lại: "Sao đột nhiên không muốn đi?”
Bạch Tuyết luôn bị ác mộng tra tấn, bác sĩ nói đây là tâm bệnh, muốn hoàn toàn thoát khỏi ác mộng tra tấn trước hết phải tiêu trừ nội tâm sợ hãi của cô.
Lần này Mộ Tư đi Mỹ, chính là muốn tới nơi đã từng giam cầm Bạch Tuyết nhiều năm kia, nhìn xem những năm qua cô sống như thế nào, sau đó đem nó phá hủy.
Bạch Tuyết cười có chút cô đơn, khiến người ta thương xót: "Tâm Mộ Tư không ở đây, em không muốn miễn cưỡng anh, em hy vọng anh có thể vui vẻ.
”
Mộ Tư căng thẳng, tự trách mình vì Thịnh Hoàn Hoàn mà phân tâm, áy náy ôm thân thể gầy yếu của Bạch Tuyết vào trong ngực, "Đừng nghĩ lung tung, anh có em là đủ rồi, sẽ không nghĩ đến những người khác nữa.
”
Về phần Thịnh Hoàn Hoàn, chờ sau khi anh trở về nhất định sẽ bồi thường cho cô!
Đêm qua Mã Lai trở về suy nghĩ cả một buổi tối, muốn đem tình hình Thịnh gia nói cho Mộ Tư, giúp hay không giúp, đó là lựa chọn của lão đại.
Nhưng khi Mã Lai gọi điện thoại cho Mộ Tư, anh ta đã lên máy bay, điện thoại di động đang trong trạng thái tắt máy.
Cho nên Mộ Tư làm sao cũng không nghĩ tới, khi anh ta mang theo Bạch Tuyết chạy đến sân bay, Thịnh Hoàn Hoàn đang chạy như bay đến cục dân chính.
Một tuần sau anh từ Mỹ trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho Lăng Tiêu, đầu đầy tóc đen vì người khác.
Sau này mỗi khi nghĩ đến buổi sáng ngày hôm nay, trong lòng anh đều đau đến tê tâm phế liệt, những tư vị Thịnh Hoàn Hoàn không muốn anh nếm được nhất, là anh tự tay đút cho mình ăn.
Khi anh nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn Cố Bắc Thành, Cố Bắc Thành chỉ nói với anh ta một câu: "Tự mình làm tự mình chịu.
”
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cục dân chính.
Lúc đến nơi là 7 giờ 58 phút, may mắn cô không đến muộn.
Nhưng sau khi cô xuống xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lăng Tiêu, chỉ có Bạch quản gia đứng ở dưới một cây đại thụ nhìn cô.
“Bạch quản gia.
”
Thịnh Hoàn Hoàn đi về phía Bạch quản gia.
Bạch quản gia cúi người với cô: "Thịnh tiểu thư.
”
“Lăng Tiêu có việc bận sao?" Cô hỏi.
Bạch quản gia không trả lời, chỉ không nóng không lạnh nói: "Lăng thiếu bảo Thịnh tiểu thư chờ ở đây.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong không hỏi nhiều nữa, đứng đợi dưới bóng cây.
Bây giờ là giữa hè, bầu trời quang đãng vạn dặm, làn da cô mềm mại, cho dù là mặt trời buổi sáng cũng vô cùng khắc nghiệt.
“Thịnh tiểu thư xin dừng lại, đứng ở chỗ cũ.
”
“Cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Bạch quản gia, cho rằng mình nghe lầm.
Bạch quản gia kiên nhẫn lặp lại: "Mời Thịnh tiểu thư trở lại chỗ cũ, đợi Lăng thiếu tới.
”
Tại sao?
Thịnh Hoàn Hoàn rất khó hiểu.
Bạch quản gia mặt không chút thay đổi: "Nếu Thịnh tiểu thư cảm thấy khó xử, bây giờ có thể rời đi.
”
Thịnh Hoàn Hoàn xem như hiểu ra, đây là Lăng Tiêu đang cố ý làm khó dễ cô, nếu không Bạch quản gia sẽ không ngốc đến mức đi bắt nạt một cô gái sắp trở thành thiếu phu nhân Lăng gia.
Thịnh Hoàn Hoàn quay trở lại đứng dưới ánh mặt trời, nhưng rất nhanh cô liền biết, Lăng Tiêu không chỉ đơn giản làm khó cô như vậy.
Cô đứng dưới ánh mặt trờisuốt năm giờ đồng hồ, mồ hôi ướt hết quần áo, làn da bị phơi nắng đến đỏ bừng, miệng khô lưỡi rát, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Lăng Tiêu xuất hiện.
Bạch quản gia vẫn đứng dưới gốc cây đại thụ nhìn cô.
Giữa ánh nắng gay gắt của mặt trời, phơi Thịnh Hoàn Hoàn đến đầu óc choáng váng, trước mắt cô dần biến thành màu đen, cô thật sự là chịu không nổi nữa lên tiếng hỏi: "Bạch quản gia, khi nào Lăng Tiêu đến?"
Bạch quản gia cúi đầu về phía cô: "Thịnh tiểu thư cứ ở đây chờ đi.
”
Ý là, ngay cả ông ta cũng không biết khi nào Lăng Tiêu sẽ đến?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, khó khăn mở miệng: "Có thể cho tôi chai nước không? Tôi sắp không kiên trì nổi rồi.
”
Cô không muốn ngất xỉu ở đây!
Bạch quản gia trầm tư một lát, ra hiệu cho bảo vệ bên cạnh đi lấy nước.
Uống hết một chai nước tinh khiết 600 ml, Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Cô trả lại bình không cho vệ sĩ, nói một tiếng "Cám ơn", sau đó nhìn về phía Bạch quản gia: "Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ông đi ăn cơm đi, không cần ở đây cùng tôi chịu phạt, tôi sẽ không rời đi.
”
Bạch quản gia sửng sốt, sau đó nói: "Trước khi Lăng thiếu trở lại, tôi không thể đi đâu cả.
”
“Trở lại? Ông nói Lăng Tiêu đến rồi lại đi?”
Bạch quản gia gật đầu.
"Đã đến rồi, tại sao chưa tới 8 giờ đã đi?"
Thịnh Hoàn Hoàn vô cùng khó hiểu: "Bạch quản gia, tại sao anh ta lại làm khó tôi như vậy, tôi cũng không đến muộn không phải sao?"
Bạch quản gia lại chậm rãi trả lời cô: "Cái này phải hỏi Thịnh tiểu thư, trước khi đến đây cô đã đi đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra toàn bộ.
Lăng Tiêu biết cô tới Mộ gia, đây là sự trừng phạt của hắn đối với cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên có chút sợ hãi, là cô quá xúc động, vạn nhất Lăng Tiêu đổi ý, cô ngay cả khóc cũng không có chỗ khóc.
Hiện tại chỉ để cho cô ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, trừng phạt này đã là nhẹ nhất rồi.
Cô cảm kích Bạch quản gia nói: "Tôi hiểu rồi, cám ơn Bạch quản gia nhắc nhở.
”
Bạch quản gia thấy cô thông suốt cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ mong đại tiểu thư Thịnh gia này sau này có thể thông minh một chút, nếu không bọn họ cũng phải chịu khổ theo.
Cục dân chính tan tầm lúc 5 giờ, Lăng Tiêu đợi đến 4 giờ 39 phút mới xuất hiện.
Thịnh Hoàn Hoàn phơi nắng một ngày dưới ánh mặt trời, da đã bị cháy nắng, vừa đau vừa ngứa, môi đều tróc ra, nhiều lần thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hai người rất nhanh đã làm xong thủ tục, kế tiếp phải chụp ảnh kết hôn, hai người ngồi thẳng tắp, khoảng cách khá xa nhau.
“Tới gần một chút, lại gần một chút, lại gần một chút! ! ”
Mỗi lần nhiếp ảnh gia vẫn nói "tới gần một chút", Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích chỉ đành phải tự mình lại gần hắn một chút.
Cô phát hiện sắc mặt Lăng Tiêu càng ngày càng khó coi, dừng lại ở đó không hề di chuyển thêm nữa, cô lặng lẽ nắm lấy cánh tay bị cháy nắng, hít vào một hơi.
Không gãi lại ngứa, gãi lại đau, rất tra tấn người.
Lăng Tiêu rũ mi liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, ánh mắt lạnh lùng phiền chán.
“Tối hôm qua hao hết tâm tư nói muốn gả cho tôi, em gái vừa tìm về, hôm nay đã muốn đi tìm bạn trai cũ tái hợp.
Phụ nữ, đều đê tiện tham lam như nhau.
”
Nghe được Lăng Tiêu tràn ngập châm biếm, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác vô cùng xấu hổ, "Tôi cam đoan đây là lần cuối cùng, về sau tôi sẽ cố gắng làm một người vợ và người mẹ.
”
Cô thì thầm bảo đảm với hắn.
Lăng Tiêu đe dọa cô: "Tốt nhất nhớ kỹ lời của cô, lúc nào tôi cũng sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu lại có lần sau, cô biết hậu quả rồi đấy.
”
"Hai người đang nói cái gì vậy, tôi bảo hai người tới gần một chút, tới gần một chút! "
Nhiếp ảnh gia không còn kiên nhẫn, bước lên trước ấn mặt hai người lại với nhau.
Lăng Tiêu lập tức tách ra khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Nhiếp ảnh gia mắt mù kia không nhận ra giữa bọn họ có vấn đề, tức giận nói với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu: "Đừng căng thẳng, hai người tới kết hôn, không phải tới ly hôn.
”
Lần này, Thịnh Hoàn Hoàn chủ động nhích lại gần, nhếch khóe miệng trước ống kính.
Hình ảnh bị ống kính cố định.
Nhiếp ảnh gia không hài lòng nhìn tấm ảnh, "Cô dâu cũng không tệ lắm, chỉ là sắc mặt chú rể quá khó coi, thêm một tấm nữa, chú rể cười một cái.
”
Còn chưa nói xong, Lăng Tiêu đã đứng lên, ánh mắt đằng đằng sát khíquét về phía nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia hơi bị chột dạ nuốt một ngụm nước miếng xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía nhiếp ảnh gia nói với anh ta: "Tấm vừa rồi đi, phiền anh mau in ra, sắp tan làm rồi.
”
Nhiếp ảnh gia sững sờ gật đầu, "A! ! A, lập tức xong ngay.
”
Hiệu suất làm việc của nhân viên rất cao, trước 5 giờ hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đã nằm trong tay bọn họ, mỗi người cầm trong tay một quyển.
Từ cục dân chính đi ra, Bạch quản gia cầm một cái hộp đi tới, thái độ trở nên cung kính: "Chúc mừng Lăng thiếu và Thiếu phu nhân, đây là nhẫn lão thái thái chuẩn bị cho hai người.
”
Đó là một đôi nhẫn bạch kim, ở giữa khảm kim cương lóng lánh, hai chiếc nhẫn đặt cùng một chỗ, có thể hợp lại thành một trái tim hoàn chỉnh, đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, mặt trên còn khắc hai chữ cái HT.
Đó là chữ cái đầu tiên của chữ Hoàn và chữ Tiêu.
Đây là một cặp nhẫn đôi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy anh khẽ mím môi, liền nói với quản gia: "Giao cho tôi đi, thay tôi cảm ơn bà nội, tôi chắc chắn sẽ cất giữ thật tốt.
”
Chiếc nhẫn này chắc chắn Lăng Tiêu sẽ không đeo, trước tiên cô cất đi, sau đó lén trả lại cho hắn, như vậy cũng sẽ không bác bỏ mặt mũi của lão thái thái.
Bạch quản gia lắc đầu: "Chỉ sợ không được, lão thái thái dặn hai người nhất định phải đeo lên, sau đó chụp ảnh gửi cho bà ấy.
”
Lăng Tiêu nghiêm nghị, lạnh lùng nói, "Bạch quản gia, rốt cuộc ông là người của ai?”.