Trước buổi tối hôm qua, Lam Tiếu không có quan hệ gì với hầu gái kia, tối qua về nói chuyện với Lam Nhan mới nảy ra ý tưởng rằng sẽ ra tay với Thịnh Hoàn Hoàn trong lễ tẩy trần hôm nay của Lăng Hoa Thanh.
Nếu thành công, Thịnh Hoàn Hoàn không chết cũng hủy dung.
Không thành công cũng có thể làm Thịnh Hoàn Hoàn xấu mặt trước mọi người, để lại ấn tượng không tốt trong lòng Lăng Hoa Thanh.
Vốn dĩ chẳng có sai sót gì, ai biết tên chết tiệt Lăng Hàn này lại cứu Thịnh Hoàn Hoàn một mạng, mà Lăng Tiêu cũng không làm theo lẽ thường.
Hiện tại người hầu kia bị bắt đi tra tấn hỏi cung, cô ta nhất định sẽ khai ra chuyện tối qua Lam Tiếu đã gặp mặt mình và cho cô ta 50 vạn tiền mặt.
50 vạn này được lấy ra từ thẻ ngân hàng của Lam Tiếu, mỗi một tờ tiền đều có ghi chép, tra một cái là ra.
Cho nên lúc này Lam Tiếu đã hoang mang lo sợ, trực tiếp thẳng thắn với Lăng Phi, chỉ có cậu ta có thể cứu cô.
Khi Lăng Phi nghe thấy câu nói này của Lam Tiếu thì lập tức lộ ra vẻ mặt rất phức tạp, hai mắt trừng lớn, mặt vừa đỏ vừa trắng: “Chuyện này thật sự liên quan đến em?”
Lam Tiếu xanh mặt, nước mắt tuôn rơi: “Em chỉ nhất thời hồ đồ, Lăng Phi hiện tại em nên làm sao bây giờ, anh giúp em! ”
Nghĩ đến ác danh của Lăng Tiêu, Lam Tiếu bất lực muốn kéo tay Lăng Phi, nhưng Lăng Phi lại lui ra sau hai bước, phức tạp nhìn Lam Tiếu, khó có thể tin.
“Thật là Lam Tiếu làm kìa.
”
Mọi người vốn rất phẫn nộ về việc Lăng Tiêu không có chứng cứ liền tự tiện tra tấn người hầu, theo họ thấy, Lăng Tiêu đang thiên vị bao che, tính đánh người hầu đến nhận tội, bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn.
Không ngờ phản ứng của Lam Tiếu lại làm mọi người mở rộng tầm mắt.
Người hầu kia còn chưa trở về mà Lam Tiếu đã khai trước rồi, nhát như chuột như thế mà còn học người khác chơi mưu mô, a, thật là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Sắc mặt cha mẹ Lăng Phi rất kém, tức giận không thôi.
Bác cả gái Tôn Tư Lam nhìn Lam Tiếu, trong ánh mắt tràn ngập coi khinh: Tâm tư đủ ác độc, nhưng gan quá nhỏ, lòng dạ không đủ thâm sâu, chẳng làm nên trò trống gì.
Lam Tiếu nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, lại thấy Lăng Phi tràn ngập thất vọng, cả người cô ta lung lay sắp đổ.
Lúc này lại thấy vệ sĩ kéo người hầu trở về, cô ta trợn trắng hai mắt, lập tức ngã xuống đất.
“Tiếu Tiếu.
” Lăng Phi vội vàng đỡ lấy Lam Tiếu, ôm chặt cô ta vào lòng, thất vọng vừa rồi lập tức bị lo lắng thay thế, cậu hô to: “Kêu bác sĩ, mau kêu bác sĩ.
”
Lăng Hoa Thịnh quá thất vọng về đứa con dâu còn chưa bước vào cửa này, ông trầm mặt đi lên trước: “Chuyện này còn chưa điều tra rõ, cô ta không được đi.
”
Lăng Phi không tin nổi mà nhìn ba mình: “Ba, Tiếu Tiếu có mang.
”
Lăng Hoa Thịnh không cho là đúng: “Cô ta ỷ vào đứa nhỏ trong bụng mình mới không sợ gì mà làm ra việc ác độc như vậy, vừa rồi nếu không phải anh cả con nhanh tay thì mặt chị dâu đã ngã vào chậu than, tâm tư ác độc như thế, ngất xỉu là coi như không có chuyện gì được à?”
“Ba! ”
Lúc này vệ sĩ đã kéo người hầu lại đây, ném đến trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn cũng đi ra khỏi nhà cũ.
Vinson kéo cái gói trong túi rồi đổ hết 50 vạn tiền mặt ra, sau đó nhìn hầu gái, không có cảm xúc mở miệng: “Nói đi, lặp lại những lời cô nói vừa rồi một lần.
”
Tầm mắt mọi người dừng lại trên người người hầu, chỉ thấy cô ta không bị thương gì, nhưng lại sợ hãi không nhẹ, nước mắt nước mũi chảy ròng, cả người phát run.
Như Lam Tiếu đã liệu trước, miệng hầu gái này cũng không kín, vệ sĩ chỉ uy hiếp vài câu, còn chưa có cơ hội ra tay mà cô ta đã khai hết, còn lấy tiền của mình ra.
Hầu gái nhìn về phía Lam Tiếu, thấy cô ta ngất xỉu trong lòng Lăng Phi thì run bần bật quỳ gối trước mặt Lăng Hoa Thanh: “Nhị lão gia, là Lam Tiếu sai khiến tôi đẩy thiếu phu nhân, đêm qua cô ta cho tôi 50 vạn ở XX.
Đương nhiên tôi không dám làm, nhưng cô ta lại uy hiếp tôi, nếu tôi không chịu thì chờ cô ta gả vào Lăng gia, tôi sẽ không có ngày lành! ”
Nghe những lời này của người hầu, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Tiếu đang ngất xỉu, thấy đôi tay cô ta càng ngày càng siết chặt, hiển nhiên đã nghe thấy lời tố cáo của người hầu.
Giả bộ bất tỉnh?
Chiêu này cũng hay lắm đấy!
Lúc này Lam Tiếu bị hầu gái thêm mắm thêm muối làm tức giận không nhẹ, tối hôm qua rõ ràng là tiện nhân này nịnh bợ cô ta, hận không thể lập tức kết minh.
Tiện nhân, thấy cô ta ngất xỉu liền dám đổi trắng thay đen.
Đáng tiếc Lam Tiếu đang giả bộ xỉu, bằng không cô ta thật muốn tiến lên xé nát miệng hầu gái này ra.
Chờ hầu gái nói ra hết, Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lăng Tiêu, ôn hòa thản nhiên mở miệng: “Vừa rồi hai người này đã khai nhận, thật là một bọn, tự con xử lý đi!”
Hình như Lăng Hoa Thanh không có hứng thú để ý tới mấy chuyện chẳng ra gì này, nói xong liền đi vào nhà, khi đi qua bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, ông ta dừng bước: “Tay không sao chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ: “Chỉ nổi mụt nước thôi ạ, không có gì.
”
Lăng Hoa Thanh gật đầu: “Xử lý xong thì đi bệnh viện đi!”
Sau đó, ông ta không quay đầu mà bước vào nhà.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy có lẽ trước đó mình nhìn lầm, chắc Lăng Hoa Thanh không âm u như cô đã nghĩ.
Lăng Hoa Thanh đi rồi, Lăng Hoa Thịnh đi đến trước mặt Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt mang ý xin lỗi: “Hoàn Hoàn, thật xin lỗi, chuyện này chú hai cũng có trách nhiệm, muốn xử lý như thế nào tùy con, không cần nể mặt chú.
”
Lăng Tiêu cười nói: “Chú hai nói quá lời, việc này không liên quan đến chú.
”
Lúc này Lăng Phi vội nói: “Anh hai, Tiếu Tiếu ngất đi rồi, cô ấy mang thai, chúng ta có thể để chuyện này xử lý sau không, em nhất định sẽ cho chị dâu một lời giải thích.
”
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô cảm thấy thế nào?”
Thế nào?
Cô suýt ngã dúi mặt vào chậu than, tóc cháy tay bỏng, còn bị mọi người cười nhạo quở trách, nếu buông tha cho Lam Tiếu như vậy thì thật xin lỗi bản thân.
Lam Tiếu lần lượt khiêu khích, lần này còn ra tay ác độc, thật sự nghĩ cô là thánh mẫu, dễ ăn hiếp sao?
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng nhìn về phía Lam Tiếu: “Êm đẹp mà sao Lam tiểu thư lại ngất đi, không phải là mang thai tuột huyết áp đó chứ, Lăng Phi, em đừng đỡ cô ấy, mau buông ra, chị giúp cô ấy ấn huyệt nhân trung.
”
Lăng Phi ngơ ngác nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đi về hướng bọn họ, trấn an Lăng Phi: “Yên tâm, ông bà ngoại chị theo ngành trung y, ấn huyệt không làm khó được chị.
”
Lăng Tiêu phối hợp mà lạnh nhạt nói với Lăng Phi: “Làm theo lời chị dâu đi.
”
Lăng Phi đành đặt Lam Tiếu nằm xuống mặt đất, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, tay đặt dưới mũi Lam Tiếu, móng tay nhắm ngay vào phần yếu ớt nhất của sóng mũi mà bấm mạnh xuống.
Lam Tiếu đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đau đớn, nhưng cái bấu này của Thịnh Hoàn Hoàn vừa đâm xuống thì cô ta vẫn không nhịn xuống kêu thảm thiết: “A! ”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia cười lạnh, làm ra vẻ nhẹ nhàng mà thở ra rồi nói với Lăng Phi: “Tỉnh rồi.
”
Lam Tiếu đành chậm rãi mở mắt ra: “Em, em làm sao vậy?”
Cái này! Người sáng suốt đều nhận ra vừa rồi Lam Tiếu chỉ giả bộ bất tỉnh.
Tuy Lăng Phi hơi ngây ngô, nhưng cũng không ngốc, có điều nhìn mặt Lam Tiếu trắng bệch lại đau lòng không thôi, tiến lên đỡ cô ta ngồi dậy: “Vừa rồi em bị ngất, không sao chứ?”
Lam Tiếu đỡ trán, sóng mũi rất đau, nước mắt s1nh lý rơi xuống: “Em không sao, chỉ hơi choáng váng đầu.
”.