Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, hơi suy sụp mà nói: “Con chỉ không ngờ Lăng Tiêu lại bị ông nội nhục mạ như vậy.
”
Lăng lão thái thái thấp giọng mà nói: “Ông nội con lớn tuổi, dễ hồ đồ, nếu Tiêu Nhi là tiểu súc sinh thì ông ấy không phải là lão súc sinh à?”
Nghe lão thái thái giải thích, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười.
Lão thái thái nói: “Cười là được rồi, cười một cái thì thù hận gì mà không qua được? Bà đi lấy thuốc mỡ cho con bôi.
”
Cười một cái thì thù hận gì mà không qua được?
Lòng dạ của Lăng lão thái thái làm Thịnh Hoàn Hoàn bội phục.
Cô cũng ít nhiều có nghe nói đến chuyện của Lăng gia, có thể lý giải vì sao Lăng lão gia tử hận Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tuyệt tình lên thì thật sự lục thân không nhận, chỉ là không biết sau lưng có ẩn tình khác hay không.
Chỉ chốc lát sau, Lăng lão thái thái cầm thuốc mỡ trở về, cẩn thận bôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được mà hỏi: “Bà nội, bà kể cho con nghe chuyện của Lăng Tiêu đi, con muốn biết.
”
Lão thái thái cười cười: “Nó thì có gì để kể, từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, là đứa nhỏ hiểu chuyện, đáng tiếc vì ba mẹ mà tính cách hơi tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác.
Chuyện ba mẹ nó không liên quan đến nó, ông nội con chỉ bất công, lòng dạ hẹp hòi nên mới không bỏ được cái gai trong lòng, nếu không chân ổng cũng không trở thành như vậy!”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy lão thái thái thản nhiên, không có khúc mắc nên mới hỏi: “Bà nội, bên ngoài đều đồn bác cả bị Lăng Tiêu đưa vào tù, bà thật sự không trách anh ấy chút nào sao?”
Hai mắt Lăng lão thái thái ảm đạm, dời mắt khỏi mặt Thịnh Hoàn Hoàn, cất thuốc mỡ đi rồi trả lời: “Nếu nó không làm sai thì Lăng Tiêu không thể làm gì nó cả, tính ra vẫn nên tự trách bản thân nó.
”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cảm xúc của lão thái thái trở nên mất mát, vì thế lập tức nói sang chuyện khác: “Ngày mai! Ba chồng con ra tù, bà nội nói cho con nghe ông ấy là người như thế nào đi!”
Ngày mai Lăng Hoa Thanh ra tù mà trước đó cô chưa bao giờ nghe Lăng Tiêu nhắc tới.
Lăng lão thái thái lập tức cứng đờ, sau đó cười nói: “Tính tình nó khó chịu như Tiêu Nhi vậy, chờ con gặp rồi sẽ biết.
”
Tính tình khó chịu như Tiêu Nhi?
Thịnh Hoàn Hoàn mường tượng ra một hình ảnh, trên bàn cơm hai cha con Lăng Tiêu mặt không cảm xúc ngồi đối diện mình, lập tức cảm thấy rất khủng khiếp.
“Con yên tâm, nó sẽ thích con.
” Lăng lão thái thái nhìn thấu lo lắng của cô, lập tức cẩn thận an ủi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lăng lão thái thái: “Bà nội, có phải bà không thích Lam Tiếu kia không.
”
Lăng lão thái thái hào phóng thừa nhận: “Đúng, bà không xem trọng con bé đó, mắt đảo lia, không trong sáng, rất hẹp hòi.
”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng thản nhiên nói: “Trước kia con có gặp cô ta vài lần, thật sự không có ấn tượng tốt với cô ta.
”
Lão thái thái không có hứng thú hỏi nhiều: “Thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, ai kêu Phi Nhi thích!!!”
“Không nhắc tới bọn họ nữa, sao bụng con còn chưa có tin tức?” Lão thái thái mập mờ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Là nó không đủ nỗ lực?”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu kết hôn đến nay đã hơn hai tháng, nếu có thai cũng đã kiểm tra ra rồi, nếu có sớm thì hiện tại đã có phản ứng nôn nghén.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn ửng đỏ, nói chuyện này với trưởng bối thật sự rất mắc cỡ: “Tạm thời tụi con không tính có em bé.
”
Trước đó Lăng Tiêu đã cảnh cáo cô về đề tài này, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhiều lời trước mặt lão thái thái, để tránh bà nghi ngờ.
“Cũng đúng, các con còn trẻ, thêm hai năm nữa sinh cũng không muộn, chờ con của Lăng Phi ra đời thì bà có việc để làm rồi, cũng không biết là nam hay nữ! ”
Thịnh Hoàn Hoàn bị lão thái thái bắt lấy hàn huyên hơn một giờ mới bằng lòng thả người.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra khỏi cửa liền có người hầu tiếp đón: “Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi.
”
Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng người hầu muốn dẫn cô đến phòng Lăng Tiêu nên không nghĩ nhiều mà đi theo, nhưng người cô nhìn thấy lại là Lăng Hàn.
Sau khi đưa Thịnh Hoàn Hoàn tới, người hầu lập tức dời bước nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh tìm tôi?”
Lăng Hàn, cháu trưởng của Lăng gia, mặc một bộ âu phục tinh xảo, trên người sạch sẽ tươm tất, mang đến cho người ta cảm giác trưởng thành ổn trọng.
Lăng Hàn gật đầu, đưa tư liệu trong tay cho cô: “Có lẽ hữu dụng với cô.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy, mỗi khi xem một tờ thì sắc mặt càng khó coi: “Không, chuyện này không có khả năng, Lăng Tiêu không có khả năng làm như thế.
”
Lăng Tiêu muốn thâu tóm tập đoàn Thịnh Thế?
Sao có thể, ngày nào sổ sách công ty cũng được ghi chép rõ ràng, cho dù Lăng Tiêu thật sự muốn động tay thì có thể chuyển đi bao nhiêu tiền mà không bị phát hiện, mấy ngàn vạn hay mấy trăm triệu?
Không, Lăng Tiêu căn bản chướng mắt số tiền này.
Lăng Hàn dựa vào lan can, khoanh tay trước ngực nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nghĩ có lẽ cô không quá hiểu cậu ta, có lẽ cậu ta không có hứng thú với chút tiền của Thịnh Thế, nhưng lại trầm mê cảm giác k1ch thích khi thâu tóm.
”
Nói xong, Lăng Hàn lại đưa cho cô một tờ giấy.
Đó là tư liệu cá nhân của một người đàn ông trung niên, trọng điểm là ở ô nghề nghiệp có ghi người này là tài xế riêng của Lăng Tiêu.
“Anh cho tôi xem cái này làm gì?” Từ khi Thịnh Hoàn Hoàn gả vào Lăng gia tới nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông trung niên trên tư liệu.
“Ông ta là tài xế đã đụng ba cô, khi xảy ra chuyện Lăng Tiêu ngồi ở phía sau.
”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đã tái nhợt như tờ giấy.
Lúc trước là Thịnh Xán lao ra đường cái, trái với luật giao thông nên mới bị chiếc xe chạy ngang qua đụng phải.
Xong việc, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn ở bệnh viện, cô không rảnh bận tâm đ ến tin tức ở cục cảnh sát, đều là Cố Bắc Thành đi xem, kết quả là Thịnh Xán bị phán chịu toàn bộ trách nhiệm, tài xế vô tội được thả ra.
Thịnh Hoàn Hoàn biết trách nhiệm không nằm ở tài xế, cho nên từ đầu tới đuôi đều không làm khó dễ, chuyện này rất nhanh đã bị cô buông xuống.
Lăng Hàn không trả lời, chỉ nói cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Một tuần trước khi cô kết hôn, Lăng Tiêu đi đến Mỹ một chuyến, điểm dừng chân là thị trấn giam giữ Bạch Tuyết.
”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn sắp hỏng mất, lời Lăng Hàn nói không câu nào không mang ý ám chỉ những chuyện cô gặp phải đều do Lăng Tiêu tỉ mỉ sắp đặt.
Đáng tiếc Lăng Hàn thực tàn nhẫn, gã không trực tiếp đưa đáp án cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi biết cô sẽ không tin tôi, mọi chuyện phải do cô đi tra, tận mắt nhìn thấy mới là sự thật.
”
Thịnh Hoàn Hoàn tức giận trừng gã: “Vì sao anh lại nói những chuyện này cho tôi?”
Lăng Hàn cười cười: “Đương nhiên là muốn hợp tác với cô.
”
“Tôi sẽ không hợp tác gì với anh.
”
“Không cần từ chối quá sớm, cô sẽ tìm đến tôi.
”
Dứt lời, Lăng Hàn cầm những tư liệu đó đi, để lại Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rối ren, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Một lúc sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: “Có phải người đụng ba em tên là Hà Trọng không?”
“Đúng vậy.
”
“Ngày đó có phải ghế sau có người không?”
“Đúng vậy.
”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng: “Là ai?”
Cố Bắc Thành trầm ngâm: “Hình như là cấp trên của ông ta, cụ thể tên là gì thì anh phải đến Cục Cảnh Sát hỏi một chút.
”
“Được, Bắc Thành, anh giúp em điều tra người đó đi.
” Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó lại dặn dò Cố Bắc Thành: “Đừng để người ta phát hiện anh đang điều tra.
”.