“Xin chào, tôi là Lăng Tiêu, là Hải Đại! ! ”
Thật vất vả cô mới thoát khỏi dây dưa của các thanh niên ở đây, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn chạy về phía tàng cây Ngọc Lan, căn bản không có tâm tư nhìn đến Lăng Tiêu.
Nhìn thiếu niên muốn rời đi dưới tàng cây ngọc lan kia, Thịnh Hoàn Hoàn sốt ruột cắt đứt lời Lăng Tiêu, "Xin lỗi, anh đừng cản đường tôi.
”
Ở độ tuổi này của Thịnh Hoàn Hoàn, có chút kiêu ngạo nói ra lời này cũng là rất bình thường.
Cô thậm chí không ngẩng đầu liếc Lăng Tiêu một cái, liền vòng qua người hắn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bàn tay mình vừa vươn ra, sau đó thu hồi lại.
Mọi người bốn phía đều cười nhạo Lăng gia, cười hắn không biết tự lượng sức mình.
Đối với sự chế giễu của mọi người, thiếu niên này làm như không thấy, hắn quay đầu nhìn về bóng lưng của Thịnh Hoàn Hoàn cong môi cười nhàn nhạt.
Dường như thế giới rộng lớn này, không có gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Đang lúc hắn muốn rời đi, trong đám người truyền đến thanh âm:
“Hắn chính là Lăng Tiêu? Là con trai của ả đàn bà đóng phim s3x An Lan kia?”
“Chính là hắn, ả đàn bà An Lan đúng là làm bậy, gả cho người ta mà còn không an phận, cả ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, cuối cùng còn bị Lăng Hoa Thanh bắt gặp rồi đâm chết người, sau đó nữa đời còn lại phải ngồi tù.
”
“Sao Lăng Hoa Thanh chỉ đâm tên gian phu? Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ đâm ả tiện nhân An Lan kia đầu tiên.
”
Đóng phim s3x, gian phu, tiện nhân, những chữ này giống như một con dao bén nhọn, từng đao từng đao cắm ở trong lòng Lăng Tiêu, đau đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Sắc mặt của thiếu niên lạnh lùng đạm mạc này, rốt cục cũng có chút cảm xúc.
Chỉ thấy hắn nắm chặt hai quyền, sắc mặt không còn chút máu, đáy mắt vô hồn, hắn cử động cứng ngắc, giống như một cái xác không hồn.
Lúc này một thanh âm lỗ m ãng từ một góc nào đó truyền đến,: “《 Váy Hạ Chi Thần 》 mọi người xem qua chưa? Dáng người của ả đàn bà An Lan thật sự rất tuyệt, còn có thanh âm r3n rỉ khiến người đều mềm nhũn, ả ta đúng thật sự là trời sinh làm đi3m! "
Thanh âm lỗ m ãng của người đàn ông trung niên vừa dứt, bỗng nhiên cổ ông ta bị siết chặt, cổ họng hít thở không thông.
"Ông nói ai là đi3m?"
Thanh âm lạnh lẽo trước mắt truyền đến: "Ông nói lại lần nữa xem.
”
Đối diện với người đàn ông trung niên là một đôi mắt đỏ thẫm.
Cả người Thiếu niên trước mắt mang theo hơi thở của sự chết chóc, hai mắt hừng hực lửa giận.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Lăng Tiêu, người đàn ông sợ hãi mở to hai mắt, thân thể mềm nhũn không có sức phản kháng, ông ta chỉ có thể để hắn bóp cổ họng của mình.
“Lăng tiêu buông tay ra, cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
Tôn Tư Lam không còn mặt mũi nào đứng ở chỗ này, hận không thể kéo Lăng Tiêu lập tức rời đi, nhưng sức của Lăng Tiêu vô cùng mạnh, cô làm thế nào hắn cũng không nhúc nhích được.
Cô chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo: "Lăng Tiêu, ba cậu còn ở trong tù, chẳng lẽ cậu cũng muốn vào đó sao?”
Qua hồi lâu, Lăng Tiêu rốt cục cũng buông lỏng người đàn ông ra.
Chân người đàn ông mềm nhũn, ông ta không dám thở mạnh ngồi phịch xuống dưới đất run lẫy bẫy.
Khoảnh khắc vừa rồi, ông ta cho rằng bản thân sẽ chết ở trong tay người thanh niên này.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng cách đó không xa, cho nên một màn này cô đều nhìn thấy rõ ràng, cô có chút tò mò, người thanh niên kia thật sự sẽ giết ông ta ở đây sao? Ánh mắt của hắn thật đáng sợ.
Lúc Lăng Tiêu rời đi có lướt qua người của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt hắn nhìn cô không có một chút cảm xúc nào.
Khi ánh mắt của hắn liếc qua, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác máu trong cơ thể mình đều bị đóng băng, toàn thân phát lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lăng Tiêu đi rồi, thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới tỉnh táo lại, nghĩ thầm: "Thanh niên đó đúng là ác ma!"
Đoạn nhạc đệm này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Giống như một tảng đá ném vào mặt hồ, sẽ không còn ai để ý đến chuyện vừa xảy ra nữa.
Bởi vì sau khi Lăng Tiêu đi, ánh mắt mọi người lại một lần nữa đặt ở trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới là mục đích bọn họ tới hôm nay.
Chỉ thấy thiếu nữ tinh xảo kiêu ngạo kia, sau khi cự tuyệt tất cả mọi người, một mình đi về phía thiếu niên áo trắng đứng dưới tàng cây ngọc lan.
Tất cả mọi người đều biết, đây chính là người mà Thịnh gia đại tiểu thư lựa chọn.
Thịnh Hoàn Hoàn lớn mật đi về phía người thanh niên, đây là lần đầu cô lớn gan như vậy, cũng là lần đầu cô công khai làm trái lời của cha mẹ.
Đại tiểu thư Thịnh gia lại lựa chọn một người tàn phế?
Mộ Tư nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh mắt bao hàm khinh bỉ và ghen tị nhìn Thịnh Hoàn Hoàn từng bước kiên định đi về phía mình, hai tay anh siết chặt vào nhau.
“Tại sao lại là tôi.
”
Anh ta hỏi.
"Bởi vì thích!"
Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ thoải mái, đôi mắt xinh đẹp thần thái sáng láng đáp lại.
Cô là một cô gái xinh đẹp, tinh xảo giống như búp bê, đôi mắt đen láy đầy chân thành và dũng cảm.
Mộ Tư cố lấy lại bình tĩnh nói, "Ba mẹ em sẽ không đồng ý, anh là một người tàn phế.
”
Thân thể không trọn vẹn, đối với thiếu niên mà nói là một đau đớn trí mạng.
“Vậy thì sao?”
Cô gái kiên định lại cố chấp, "Mộ Tư, đêm nay ngoài anh ra, em sẽ không chọn ai khác.
”
Trong đôi mắt bình tĩnh của Mộ Tư, rốt cục cũng có chút rung động.
Chẳng lẽ cô không phát hiện, khi cô đi về phía anh, ánh mắt mọi người đều thay đổi sao?
Đi theo anh, có thể cả đời cô cũng không thoát khỏi loại ánh mắt này.
Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận nói, "Mộ Tư, em biết anh cần em giúp đỡ, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt, em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương anh nữa.
”
Sau khi anh gặp chuyện không bao lâu, trong lúc vô tình, cô nghe thấy ba và các chú nói chuyện phiếm về anh.
Thì ra vụ tai nạn xe cướp đi một chân của anh không phải là tai nạn, mà là có người cố ý gây ra, nhưng không có chứng cứ, không thể nào tra ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thanh niên mình thích đã lâu, dũng cảm vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía anh: “Anh nguyện ý không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như bảo thạch rực rỡ chói mắt.
Cô rất tốt, đáng tiếc lại không phải cô gái anh muốn!
Nhưng có một điểm, cô nói không sai.
Hiện tại anh cần sự giúp đỡ của cô.
Thân phận đại tiểu thư Thịnh gia, có thể mang đến cho anh rất nhiều lợi thế! !
Mộ Tư trầm mặc nhìn chằm chằm vị tiểu thư trước mắt, sau đó giơ tay lên, đem bàn tay nhỏ bé íu đuối của cô đặt ở lòng bàn tay mình.
Tay cô thật nhỏ, thật mềm!
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng lộ ra nụ cười có chút ngây ngô, có chút ngượng ngùng.
Chính là nụ cười này đã khiến Mộ Tư nhớ nhung cả đời!
Nhưng mà! !
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trở nên cay đắng miễn cưỡng cười nói, "Anh và Bạch Tuyết có quan hệ gì, có một lần tan học! em thấy anh cõng cô ấy?”
Hai mắt Mộ Tư ảm đạm, đáy mắt xẹt qua đau xót: "Con bé là con gái chú tài xế, hôm đó chân em ấy bị trật.
”
Bạch Tuyết, đó là cô gái mà anh muốn dùng tính mạng để bảo vệ!
Anh và bạch tuyết là thanh mai trúc mã.
Lần tai nạn xe kia, là Bạch Tuyết thay Mộ Tư đỡ một mạng nên hắn mới có thể sống sót, còn cha mẹ của hắn thìtử vong tại chỗ.
.