Nam Tầm nói: “Hoàn Hoàn, hôn nhân giữa em và Lăng Tiêu không có cơ sở tình cảm, đã định sẵn là em sẽ thấp kém trước mặt anh ta, cho nên dù thế nào cũng phải bảo vệ trái tim mình, trừ phi anh ta bằng lòng trao chân tình, tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối cho em, nếu không hôn nhân của hai người không có khả năng dài lâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Em biết.”
Cô biết rõ vấn đề giữa mình và Lăng Tiêu hơn ai hết, Lăng Tiêu không yêu cô, mà không phải cô cũng lá mặt lá trái với hắn sao?
Kỳ thật trải qua sự phản bội của Mộ Tư, cô rất khó đi yêu, tin tưởng một người lần nữa , Lăng Tiêu giống như một khúc gỗ cứu mạng với cô hơn.
Cô không thể yêu hắn, cũng không dám ỷ lại, bởi vì cô biết hắn có thể sẽ rời xa mình vào bất cứ lúc nào.
Cho nên cô phải bảo vệ trái tim mình, chờ hắn rời đi thì cô mới có thể thản nhiên đối mặt, không đến mức đau đớn muốn chết.
Trải qua nổi đau bị vứt bỏ một lần là đủ rồi!
Lăng Kha thực tức giận: “Nhưng cậu là vợ của Lăng Tiêu, chẳng lẽ cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy? Không phải cậu không thấy dáng vẻ đắc ý của Lam Nhan, đã khiêu khích đến trước mặt cậu rồi kia.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tùy cô ta đi, dù sao tớ cũng không sao cả.”
Chỉ cần Lam Nhan không tự ý trêu chọc thì cô có thể làm như không gặp.
Ngược lại, cô cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng.
Tiếng chuông vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, là Đường Nguyên Minh.
Nhìn cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Lăng Tiêu, vết thương trên tay Lăng Tiêu thật sự có liên quan đến Đường Nguyên Minh? Vì cô sao?
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu ăn nói vớ vẩn, nếu Đường Nguyên Minh thật sự có ý với cô thì tại sao đi một cái đến tận mười năm, trong mười năm không có chút tin tức nào cả?
Huống chi mười năm trước cô mới mười hai tuổi.
Sau khi trở về, cô và anh ta chỉ gặp mặt trên tiệc sinh nhật của Lăng Thiên Vũ một lần, lúc đó cô còn chưa nhận ra anh, thậm chí cũng chưa kịp nói một câu mà anh đã rời đi.
Gặp lại lần nữa, cô đã gả cho Lăng Tiêu.
Cho nên Đường Nguyên Minh căn bản không có khả năng thích cô, càng không thể vì cô mà đối đầu với Lăng Tiêu.
Tiếng chuông vẫn luôn vang lên, thấy Thịnh Hoàn Hoàn chậm chạp không nghe, Lăng Kha đẩy đẩy cô: “Ngơ ra làm gì vậy, nghe điện thoại đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại thì lập tức bắt điện thoại: “Anh Minh.”
Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trên mái nhà, nhìn thành thị phồn hoa vạn ánh đèn bên dưới, tiếng “Anh Minh” kia vẫn dễ nghe như mười năm trước, khác biệt chính là có thêm chút dịu dàng của phụ nữ.
Anh búng búng tàn thuốc trên ngón tay, xuyên qua sương khói mong manh, tưởng tượng ra dáng vẻ và vẻ mặt của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức mỉm cười đáp: “Ừ, là anh, hiện tại có thời gian không, ra ăn một bữa cơm.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn hai người bên cạnh: “Hiện tại em không tiện lắm.”
“Ở bên Nam Tầm?”
“Sao anh biết?”
Đường Nguyên Minh tưởng tượng đến dáng vẻ kinh ngạc của cô, miệng không khỏi nhếch lên: “Cũng không khó đoán, mang cô ấy cùng đến đây đi, người chú này còn chưa được gặp mặt con gái của cô ấy!”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía Nam Tầm ghế sau, Nam Tầm nhắm nghiền hai mắt, hình như đã ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó từ chối Đường Nguyên Minh: “Hôm nào được không, hiện tại thật sự không tiện.”
Vết thương trên cánh tay Lăng Tiêu còn chưa lành, lúc này cô lại đi gặp Đường Nguyên Minh, nếu để hắn biết thì không biết sẽ dày vò cô như thế nào.
Trong mắt Đường Nguyên Minh hiện lên gợn sóng: “Được, khi nào tiện thì em lại gọi cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nguyên Minh liền dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Chỉ một cuộc đối thoại đơn giản, anh đã có thể cảm giác được Thịnh Hoàn Hoàn xa lạ và giữ khoảng cách với mình, anh không quen và càng không muốn như vậy.
Ngày xưa Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt thích bám dính ỷ lại anh, người mà cô tin nhất luôn là anh, có thể nói họ rất thân mật khăng khít.
Hiện giờ tất cả đều thay đổi!
Thay đổi này làm anh khó có thể chấp nhận.
Đường Nguyên Minh lại châm điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, lập tức soạn tin nhắn rồi gửi đi: “Mộ Tư còn chưa tra ra Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ sao?”
Rất nhanh đối phương đã trả lời: “Hình như Lăng Tiêu biết có người đang điều tra việc này nên cho người phong tỏa tin tức, chắc Mộ Tư còn chưa tra được.”
“Cho hắn chút nhắc nhở, ngoài ra tìm người nhìn chằm chằm Lam Nhan, chỉ cần cô ta và Lăng Tiêu gặp mặt thì lập tức cho tôi biết, lúc cần thì giúp cô ta một tay.”
….
Sau khi đưa Nam Tầm và Lăng Kha đến khách sạn, Thịnh Hoàn Hoàn liền lái xe trở về Lăng Phủ.
10h tối, Lăng Tiêu đã trở lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm đọc sách trong căn phòng kế bên Lăng Thiên Vũ, ngày đó bị Lăng Tiêu đá xuống giường, đến nay cô còn chưa nguôi giận.
Chỉ cần Lăng Tiêu không nói thì cô sẽ không chủ động dọn về phòng ngủ chính.
Nghe thấy Lăng Tiêu trở về, Thịnh Hoàn Hoàn tự động rời giường, hâm nóng đồ ăn rồi mang sang, sau đó lại trở về phòng.
Lăng Tiêu tắm rửa xong đi ra vẫn không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, đi ra phòng ngủ liền thấy đồ ăn đã được hâm nóng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi sầm xuống.
Đây là muốn chiến tranh lạnh đến cùng với hắn?
Thật không thể dung túng phụ nữ mà!
Lăng Tiêu liếc đồ ăn trên bàn một cái, sau đó đi đến trước cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn rồi tung chân đá mạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng đá cửa thì chấp nhận số phận mà xuống giường.
Cửa vừa mở thì trước mắt đã nhoáng lên, cô lập tức bị Lăng Tiêu vác trên vai, cô sợ tới mức thét lên chói tai: “Anh làm gì vậy, mau buông tôi xuống, a...”
Trời đất quay cuồng, cô đã bị đè trên giường.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến có thể cảm nhận rõ được hơi thở của đối phương, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt trước mắt mà không dám thở mạnh, bên tai dần dần đỏ bừng.
Lăng Tiêu nhìn cô hồi lâu không nói lời nào, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu được mà quay mặt đi.
Lăng Tiêu giữ lấy cằm cô, cưỡng ép quay mặt cô qua, buộc cô nhìn thẳng hắn: “Còn tức giận?”
“Không có.”
“Cô đã nói chỉ cần không tìm ra manh mối thì từ nay về sau sẽ không nhắc lại.” Tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng cọ qua làn da non mịn trên cằm cô: “Quên chuyện xảy ra dưới hầm giam đi, tôi không đề cập tới, cô cũng đừng nhớ lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Lăng Tiêu biết sự giày vò dưới hầm giam là đả kích rất lớn với cô.
Lời hắn nói làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, hắn đang thỏa hiệp với cô sao?
Hô hấp của Lăng Tiêu càng ngày càng nặng, hương thơm đặc trưng trên người cô làm người ta mê muội, hắn cũng không muốn khắc chế, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hồng quyến rũ kia.
Khi hắn hôn xuống, Thịnh Hoàn Hoàn lại quay mặt đi, nụ hôn này rơi lên khóe miệng cô.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, như hùng sư sắp tức giận, khí thế hung ác: “Không muốn?”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn vào hai mắt hắn: “Tôi tức giận là vì cái này.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ôm lấy cổ Lăng Tiêu, nhấc chân lên rồi dùng hết sức đá ra.
Phanh!!!
Lăng Tiêu không hề phòng bị đá lăn xuống đất, hắn ngã choáng váng, ngơ ngác nằm tại chỗ.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng choáng váng, sau đó e sợ mà rụt lại: “Tôi...!tôi muốn cho anh biết cảm giác bị đá xuống giường là như thế nào.”
Cho nên, cô chiến tranh lạnh chia phòng là vì bị hắn đá? Đã mấy ngày rồi, có cần thù dai như vậy không? Hơn nữa ai cho cô lá gan dám đá hắn?.