Lăng Tiêu đã kết thúc cuộc trò chuyện của mình, nghe thấy giọng nói của lão thái thái, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn đi về hướng này.
Ánh mắt của mọi người cũng hướng về phía Lăng Tiêu.
Nhìn người đàn ông không có chút biểu cảm nào trên mặt, ánh mắt Trần Do Mỹ không cách nào rời khỏi người hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã thích hắn rồi.
Trần Do Mỹ âm thầm kéo kéo vạt áo Trần phu nhân.
Trần phu nhân tự nhiên cũng biết lợi hại trong đó, trấn an vỗ vỗ tay Trần Do Mỹ.
Lăng Tiêu bước chân vừa dừng lại, Trần phu nhân liền nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: "Hoàn Hoàn chúng ta luôn luôn rất được trẻ nhỏ yêu thích, nếu đứa nhỏ của nó và Mộ Tư kia còn! "
“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy!”
Trần Do Mỹ vội lên tiếng vờ ngăn Trần phu nhân lại.
Trần phu nhân tựa hồ cũng phát hiện mình nói bị hố, lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng mục đích của họ đã thành công.
"Đứa bé, đứa bé nào?"
“Trời ạ, Thịnh Hoàn Hoàn từng có con?”
Lúc này Trần phu nhân vội vàng giải thích, "Không có không có, vừa rồi tôi nhất thời nói sai, ý tôi là nói Hoàn Hoàn thích trẻ con, rất có duyên với trẻ con.
”
Nhưng ai sẽ tin lời giải thích này của bà ta?
Trần Do Mỹ âm thầm nhìn về phía Lăng lão thái thái, quả nhiên sắc mặt lão thái thái đã trở nên rất khó coi.
Bà cụ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói không còn vui vẻ như lúc nãy: "Thịnh tiểu thư, tôi muốn nghe cô giải thích.
”
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua trên mặt Lăng Tiêu, chỉ thấy tầm mắt của hắn rơi vào trên người cô, không tỏ ra bất kì thái độ nào.
Cô không kiêu ngạo cũng không khóc lóc, rất kiên định trả lời lão thái thái: "Mặc kệ bác gái và anh họ vừa rồi vô tình hay cố ý, thân thể trong sạch của người phụ nữ không thể nói dối, kính xin lão phu nhân tìm bác sĩ phụ khoa tới chứng minh cho cháu, nếu không chỉ vì lời nói sai vừa rồi của hai người họ mà danh đự và trinh tiết của Hoàn Hoàn sẽ bị hủy hết.
”
Tìm một bác sĩ để chứng minh cho cô ta, làm sao cô ta dám?
Chẳng lẽ Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư ở bên nhau nhiều năm như vậy, lại không phát sinh quan hệ ?
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một thân bằng phẳng, hai mắt trong veo, Trần phu nhân liền biết tình hình không ổn, vội vàng giải thích: "Hoàn Hoàn, bác vừa mới! ! ”
“Bà tin tưởng cháu!.
.
”
Lúc này có một vị thái thái đang muốn ra mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng Lăng lão thái thái đột nhiên đứng dậy, thân thiết kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, cười tủm tỉm nói: "Đứa nhỏ ngoan, bà nội tin tưởng con.
”
Vị vừa rồi không có cơ hội mở miệng kia là Đường lão thái thái, bà ta thở phì phò trừng mắt nhìn Lăng lão thái thái: Lão thái bà này thật sự là tức chết bà ta rồi, đã thỏa thuận là không tranh giành với mình rồi, thành ra thế này làm sao ăn nói với Minh nhi?”
Lăng lão thái thái nói xong dừng lại, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén: "Nếu con thật sự trở thành mẹ của Thiên Vũ, bà nội tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người chửi bới thanh danh con đêm nay.
”
Sắc mặt Trần phu nhân và Trần Do Mỹ trắng bệch.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ, sự tình lại phát triển đến bước này.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự gả vào Lăng gia, thành thiếu phu nhân Lăng gia, hôm nay bọn họ chửi bới Thịnh Hoàn Hoàn chẳng khác nào là đánh vào mặt Lăng Tiêu, ngẫm lại liền nghĩ mà sợ.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, lão thái thái lại giải vây cho mình như thế, trong lòng vô cùng cảm kích: "Cám ơn bà nội, Hoàn Hoàn nhất định sẽ không để cho bà nội thất vọng.
”
Nhìn cái mông ngựa này xem, người phụ nữ này thật sự biết thuận nước đẩy thuyền mà.
Lăng Tiêu cười lạnh: "Tiếng bà nội này của Thịnh tiểu thư, có phải gọi hơi sớm không.
”
Lão thái thái trừng mắt liếc Lăng Tiêu một cái: "Tiêu nhi, con ăn nói như thế nào vậy?”
Nhìn ánh mắt Lăng Tiêu khinh miệt Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ con Trần Do Mỹ cùng một đám danh viện không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Hoàn Hoàn dù có lấy lòng Lăng lão thái thái thì có ích lợi gì?
Không chiếm được long Lăng Tiêu, kết quả cũng chỉ công cốc mà thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu rất khinh thường cô, nhưng cô cũng biết được Lăng lão thái thái và cậu nhóc kia tán thành đây cũng xem là đã thành công một nửa.
Lúc này âm nhạc vang lên, ánh đèn lung linh, một số công tử quyền quý đi đến mời các cô gái xinh đẹp cùng nhau khiêu vũ.
Lăng lão thái thái ôm Lăng Thiên Vũ qua, cũng cười nói với mọi người: "Được rồi, mọi người cũng không cần vây quanh mấy bà già này, đều đi khiêu vũ đi!”
Dưới ánh mắt của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn là người đầu tiên đi về phía Lăng Tiêu, đưa tay về phía hắn: "Lăng tiên sinh, có thể mời anh nhảy một điệu không?"
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé màu xanh nhạt vươn về phía mình, xa cách mở miệng: "Không có hứng thú.
”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở lại đây.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không giận, thản nhiên thu tay về, mỉm cười chào hỏi với mấy vị lão thái thái, sau đó chạy theo Lăng Tiêu.
Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, có một vị tiểu thư nhịn không được cả giận nói, "Thịnh Hoàn Hoàn này cũng quá không biết xấu hổ, không thấy Lăng thiếu đối với cô ta rất phiền sao?”
Các cô gái đều nghĩ như vậy, bọn họ vô cùng khinh thường đối với hành vi của Thịnh Hoàn Hoàn, đồng thời lại không khỏi bội phục, chẳng lẽ cô ta không sợ nhục nhã sao?
Nhưng bọn họ không biết, Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn đường lui.
Trần phu nhân và hai đứa con của bà đều có mặt, không bao lâu nữa chuyện này sẽ rơi vào tai Trần Văn Hưng, thời gian dành cho cô đã không nhiều lắm, cô cần phải giành giật từng giây từng phút.
Trì hoãn thêm một khắc, em gái nguy hiểm nhiều hơn một phần.
“Lăng Tiêu, Lăng Tiêu anh chờ một chút.
”
Bước chân Lăng Tiêu rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn nhấc váy lên, chạy chậm theo sau hắn.
Nhưng Lăng Tiêu không dừng lại, sau khi tiến vào lầu chính, lập tức đi lên lầu.
Lăng Tiêu, xin cho tôi mười phút, năm phút cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh.
Mắt thấy Lăng Tiêu liền vào cửa, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức bước nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn không kịp thắng lại, đụng vào bờ lưng cứng rắn của hắn.
“Xem ra Thịnh tiểu thư đúng là đói đến ăn bừa rồi.
”
Cô vừa đứng vững, trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười nhạo của hắn.
Thì ra hắn nghe được những lời người ta nói về cô!
Thịnh Hoàn Hoàn biết bộ dạng cấp bách của mình bây giờ, quả thật giống như người phụ nữ chủ động đưa tới cửa.
Cô không biện giải cho mình, chân thành nhìn về phía Lăng Tiêu: "Lăng tiên sinh, tôi biết ngài hiện tại cần một người vợ, hy vọng ngài có thể nghiêm túc suy nghĩ cho tôi một cơ hội.
”
Lăng Tiêu không vui nhíu mày,:"Ai nói cho cô biết, bây giờ tôi cần một người vợ?”
“Lăng tiên sinh chán ghét phụ nữ, nhưng ngài vẫn đồng ý với Lăng lão thái thái tổ chức bữa tiệc thân mật này trong nhà của ngài, người nói một không nói hai như ngài, nếu đã làm thì không thể bỏ dở nửa chừng.
”
Thịnh Hoàn Hoàn phân tích đâu vào đấy: "Ngài nhất định sẽ tìm một người phụ nữ làm cho lão thái thái hài lòng, mà người phụ nữ đó Thiên Vũ cũng thích cưới vào cửa, bởi vì đứa nhỏ cần một gia đình ấm áp hoàn chỉnh, mà từ tình hình trước mắt có thể thấy tôi là lựa chọn tốt nhất của Lăng tiên sinh.
”
Không thể phủ nhận, người phụ nữ này rất thông minh.
Lăng Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cười lạnh nói, "Không biết Thịnh tiểu thư lấy đâu ra tự tin, nhận định tôi nhất định sẽ chọn cô?”
Cô cố gắng bình tĩnh trả lời câu hỏi này của hắn: "Đầu tiên tôi được bà nội và con trai ngài tán thành, tiếp theo luận mỹ mạo, ở Hải Thành người có dung mạo như tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cam đoan toàn thân đều là bao bì gốc, không có chỗ nào động dao kéo.
”.