Chương 1252

Thịnh Hoàn Hoàn cố suy nghĩ rất nhiều lần mới hiểu được ý của anh: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

Đường Nguyên Minh nói: “Sinh đứa nhỏ này ra thì anh nuôi, cứ nói với bên ngoài là nó đã trong lần em uống say nửa tháng trước, đứa bé này không liên quan gì đến Lăng Tiêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn vốn không định chấp nhận Đường Nguyên Minh, lúc này càng không có khả năng: “Tôi sinh đứa bé này ra rồi tự nuôi.”

Đường Nguyên Minh nói trúng vào trọng tâm: “Đến lúc đó Lăng Tiêu giành quyền nuôi dưỡng với em thì làm sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn, không cần anh nói thì em cũng biết bác gái hi vọng em gả cho anh mà không phải Lăng Tiêu.”

Tim Thịnh Hoàn Hoàn đã nguội lạnh: “Nếu mẹ tôi biết anh là người như vậy thì sẽ không đồng ý tôi gả cho anh.”

Anh Minh, anh trở nên đáng sợ lắm anh biết không?

“Em sai rồi, bác gái cũng không muốn để em sinh đứa nhỏ này ra.” Giọng nói của Đường Nguyên Minh cực kỳ tỉnh táo: “Anh đã quyết định giữ nó lại thì sẽ không tổn thương nó nữa, Hoàn Hoàn, tin tưởng anh được không?”

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã không thể tin Đường Nguyên Minh nữa: “Là anh bảo Hà Song nói dối đúng không?”

Đường Nguyên Minh lại không thừa nhận vấn đề này: “Là anh đưa bà ta đến trước mặt em nên bị em hoài nghi sao? Hoàn Hoàn, anh không xấu xa như em đã nghĩ đâu.”

Trước đó Thịnh Hoàn Hoàn rất chắc chắn với suy đoán này của mình, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy Đường Nguyên Minh đang nói thật, cả chuyện làm phẫu thuật phá thai cho cô mà anh còn thừa nhận thì còn gì không dám nhận chứ?

“Hoàn Hoàn, không ra nữa thì đồ ăn sẽ nguội mất.”

“Tôi muốn về nhà.”

Chuyện đã phát triển thành như vậy, hỏi sao Thịnh Hoàn Hoàn dám ở lại, dám ăn nữa?

Đường Nguyên Minh không miễn cưỡng: “Được, anh đưa em về, lần sau lại làm cơm cho em ăn.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới mở cửa rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Đường Nguyên Minh không ngăn cản cô, nhưng khi ra tới phòng khách thì bả vai của Thịnh Hoàn Hoàn lại bị đè xuống, một sức lực cực mạnh đẩy cô đến bàn ăn.

“Anh muốn làm gì, tôi không ăn, tôi nói tôi không ăn.” Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa đến mặt mày trắng bệch, cuối cùng vẫn bị Đường Nguyên Minh kéo lên ghế.

Đường Nguyên Minh ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, anh gắp rất nhiều đồ ăn đến trước mặt cô, giọng nói vẫn dịu dàng như thường ngày: “Ăn những món này đi rồi anh cho em đi.”

“Tôi không ăn.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên.

Nhưng cánh tay cô đột nhiên đau nhói, lại bị kéo ngồi xuống ghế.

“Nếu em thực sự không muốn ăn thì nếm mỗi món một miếng đi.” Đường Nguyên Minh đưa cho cô một đôi đũa rồi mong đợi nhìn cô.

Sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn phát lạnh, người đàn ông trước mặt nhìn rất bình thường, lại làm cô cảm thấy đặc biệt đặc biệt khủng bố, cô sợ anh sẽ tổn thương mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play