Chương 1232

Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa thì nhìn thấy một người một chó Lăng Thiên Vũ và Tiểu Bạch, hai đôi mắt ướt sũng đứng trước cửa nhìn cô, trông như không nhà để về.

“Vào đi!” Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đầu, lập tức nghiêng người qua để cậu nhóc tiến vào.

Trong tang lễ của Lăng Hoa Thanh và An Lan, Bạch quản gia đến đón Lăng Thiên Vũ trở về, mới qua một ngày mà cậu lại tới, còn có thêm một con chó!

Lăng Thiên Vũ vừa vào đã phàn nàn với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hai ngày nay ba không ngoan, uống nhiều rượu, còn nôn đầy đất.”

Lăng Tiêu say rượu?

Hắn muốn dùng rượu làm tê liệt bản thân sao?

Sau đó lại nghe Lăng Thiên Vũ nói: “Bà cố nói ba thương tâm mới uống rượu, bởi vì Hoàn Hoàn không cần ba nên ba rất thương tâm.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Xem ra là cô suy nghĩ nhiều!

Cô cúi người vuốt vuốt tóc cậu nhóc, dịu dàng dỗ dành: “Những lời này có phải là bà cố dạy con không? Không phải dì đã nói với con là con nít nói dối không phải bé ngoan sao.”

Lăng Thiên Vũ giằng xé lương tâm, thật lâu sau mới cúi đầu: “Con sai rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn vừa định an ủi cậu thì cậu lại ngẩng đầu lên: “Nhưng ba thật sự rất thương tâm, ba luôn đứng ngoài ban công hút thuốc, trước kia ba rất ít hút khói.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thiên Vũ: “Ba của con vừa mất ba và mẹ nên rất thương tâm. Thiên Vũ nên ở nhà với ba nhiều hơn, ngày mai dì cho người đưa con trở về nhé?”

Kết quả cậu nhóc lại bĩu môi, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhìn thấy cậu khóc nên lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi được rồi được rồi, dì không ép con, chờ con muốn trở về thì mới đưa con về.”

Lăng Thiên Vũ thu nước mắt lại, ném Tiểu Bạch lên giường Thịnh Hoàn Hoàn rồi vén chăn lên nằm xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn ấn trán, hoàn toàn không làm gì được cậu nhóc!

Hôm sau sáng sớm, Thịnh gia có một vị khách đến thăm.

Lúc người hầu đến mời Thịnh Hoàn Hoàn, cô còn không rõ là ai, mãi đến khi xuống lầu trông thấy A Nhã đang trò chuyện vui vẻ với Chúc Văn Bội.

Đó là đại sư vũ đạo A Nhã Cấp bậc quốc bảo, không cần nghĩ Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết dụng ý của bà.

“Chào cô giáo.”

Thịnh Hoàn Hoàn từng được A Nhã chỉ điểm mấy ngày, mặc dù gọi là cô giáo, nhưng kỳ thật bà không tính là thầy của Thịnh Hoàn Hoàn.

Đương nhiên, A Nhã nằm mơ cũng muốn nhận Thịnh Hoàn Hoàn làm học trò.

A Nhã chào hỏi Thịnh Hoàn Hoàn rồi mới nói rõ ý đồ đến: “Hoàn Hoàn, cúp Hoa Đào lần này còn long trọng hơn trước kia, tôi rất hi vọng cô có thể tới tham gia.”

Ban tổ chức nhìn trúng độ nổi tiếng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà A Nhã nhìn trúng thiên phú của cô, bà muốn để càng nhiều người trông thấy dáng vẻ của cô đứng trên sân khấu.

Năm đó chỉ nhìn thoáng qua mà đến nay A Nhã vẫn không thể quên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play