Chương 1220

“A…” Cây sắt đỏ bừng bị in vào ngực Hà Song, bà tôi đau đến kêu rên liên hồi.

Nhưng tiếng gào thét này không giải toả được oán hận trong lòng An Lan, nổi đau da thịt làm sao bằng với sự thống khổ mất con của bà?

An Lan thu tay lại rồi lạnh lùng nhìn Hà Song và nói: “Lần này là trả lại chuyện năm đó mày dùng thủ đoạn bỉ ổi để mang thai con của chồng tao.”

Hai chữ “Chồng tao” làm lòng Lăng Hoa Thanh đau nói.

Năm đó Hà Song lợi dụng cơ hội làm việc mà tiếp cận Lăng Hoa Thanh, khi ông tôi say rượu đã mặc quần áo của An Lan để dụ dỗ ông tôi và thành công mang thai.

Khi đó tình cảm của An Lan và Lăng Hoa Thanh còn chưa tan vỡ.

Mấy tháng sau Hà Song mang cái bụng bầu bốn tháng xuất hiện trước mặt An Lan, bà tôi nói với An Lan rằng mình đã mang thai con của Lăng Hoa Thanh.

Hà Song nằm rạp trên mặt đất, mặt bị mồ hôi làm ướt đẫm, cứ như một nữ quỷ đang bò trên mặt đất: “Con tiện nhân mày còn có mặt mũi nhắc đến, là tại mày mà người đàn ông nhẫn tâm này đã dùng một bát thuốc giết con tao, đều là tại mày…”

Nhưng Lăng Hoa Thanh lại nói: “Bà sai rồi, An Lan không đề cập đến đứa bé kia với tôi, là tự tôi không chấp nhận được nó.”

Hà Song như bà điên mà lắc đầu: “Không có khả năng, tôi không tin, đó là con của tôi và ông.”

Lăng Hoa Thanh lạnh lùng nói: “Cũng vì là con của bà nên tôi mới không chấp nhận nó.”

Hà Song khựng lại, qua thật lâu mới tiêu hóa được câu nói này, bà ta chảy nước mắt đầy mặt: “Nhị Gia, sao ông lại đối xử với tôi như vậy, sao ông lại tàn nhẫn như vậy…”

An Lan nhét cây sắt vào chậu than, đến khi nó đỏ lên lần nữa mới lấy ra rồi dùng sức ấn vào ngực Hà Song: “Lần này là trả lại năm đó mày bỏ thuốc trong trà của tao, làm tao mất đi trong sạch.”

Hà Song cười ha hả: “Ha ha, trong sạch? Con điếm từ chốn ăn chơi như mày còn có trong sạch sao?”

An Lan lạnh lùng đứng đó, trong phong thái mang theo sự thánh khiết cao quý: “Dù tao xuất thân hồng trần cũng giữ mình trong sạch, năm đó tao quay phim là do bị người ta cầm súng ép buộc, mày thì biết cái gì? Thứ như mày còn không có tư cách xách giày cho tao.”

An Lan lại ấn mạnh cây sắt nóng vào ngực Hà Song: “Không thể tha thứ nhất chính là mày không nên kéo cả Tiêu Nhi vào chuyện này.”

Trước đó Hà Song đưa Lăng Tiêu vào phòng, để hắn tận mắt nhìn thấy mẹ mình và người khác tằng tịu với nhau.

Mà lúc đó trong bụng An Lan đã có Lăng Tích.

Hà Song như không cảm giác được đau đớn, cười rất chướng mắt: “Ha ha ha, không nên? Con của tao chết rồi, bị ném vào túi rác như cái khăn lau, mày lại nói với tao là không nên? Tao chỉ hận năm đó không đủ nhẫn tâm, không giết luôn Lăng Tiêu.”

“Chát!”

Hà Song bị An Lan tát mạnh đến mức lệch mặt qua một bên: “Con mụ ác độc mày, cái tát này là đánh thay con gái tao.”

An Lan lại ném cây sắt vào chậu than.

Hà Song vẫn cười ha ha: “Vậy theo mày nói thì cây sắt này nên đóng lên người Lăng Hoa Thanh mới đúng, kẻ thật sự muốn giết con gái mày và An Niên là ông ta.”

Lăng Hoa Thanh luôn lạnh lùng ngồi ở đó nghe ân oán của hai người đàn bà này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play