“Trần Văn Hưng, ông tính toán như vậy có phải sớm quá không?”
Thịnh Hoàn Hoàn tựa như một con dã thú liều mạng, cũng muốn lôi kéo kẻ địch đồng quy vu tận với mình: "Tốt nhất ông nên nghe cho kỹ, nếu Sam Sam thật sự có chuyện không hay, tôi nhất định sẽ để ông chôn cùng con bé, tôi nói được làm được.


Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.

Phó Bác đương nhiên sẽ không để cô đi, anh lập tức ngăn trước người cô: "Hoàn Hoàn! ”
Bốp!
Thịnh Hoàn Hoàn giơ tay tát Phó Bác một cái, khí thế của cô trở nên vô cùng sắc bén, "Hoàn Hoàn cũng xứng để anh gọi?”
Phó Bác ngẩn người, trong nháy mắt bị cô làm cho chấn động.

Mấy vệ sĩ ngoài cửa nghe được động tĩnh, từ bên ngoài vọt vào.

Phó Bác rất nhanh phản ứng lại, anh ta bị Thịnh Hoàn Hoàn tát một cái, vẻ lấy lòng trên mặt rút đi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, "Tôi thấy cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.


Mấy đôi mắt anh ta phẫn nộ trừng Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhìn thế trận này, Thịnh Hoàn Hoàn tuy có chút khiếp đảm, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh: "Cha tôi tuy rằng ngã xuống, nhưng Thịnh gia còn chưa ngã, hơn nữa Cố Bắc Thành ở ngay bên ngoài, tôi xem ai dám ngăn cản tôi.

"
Thịnh Xán vừa ngã xuống nhưng dư uy vẫn còn, mạng lưới quan hệ của Thịnh gia vẫn còn, gia tộc như Thịnh gia ở Hải Thành cũng chỉ tồn tại trên đầu ngón tay, nếu thật sự Cố Hoàn Hoàn không quan tâm mọi chuyện náo loạn hết lên, cuối cùng chỉ là cá chết lưới rách mà thôi.

Phó Bác hiểu rõ điểm này, cho nên đối với Thịnh Hoàn Hoàn vẫn có chút kiêng kỵ.

Hai người giằng co một lát, cuối cùng Trần Văn Hưng vung tay lên: "Để nó đi đi.


Thần kinh Thịnh Hoàn Hoàn đang căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, thẳng lưng bước ra ngoài cửa.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Phó Bác vạn phần không cam lòng nhìn về phía Trần Văn Hưng: "Ông cứ để cô ấy đi như vậy?”
Trần Văn Hưng cười lạnh: "Con vịt chết cứng miệng mà thôi, không tới hai ngày nữa, tôi sẽ bắt nó quỳ xuống cầu xin tôi.


Đường lui của Thịnh gia đã bị Trần Văn Hưng chặn kín, quan hệ hắc bạch trên dưới của Hải Thành ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn lúc này có đi cầu Mộ Tư, cũng không làm nên chuyện gì.

Thịnh gia đã là vật trong túi ông ta, ông ta để cho cô giãy dụa hai ngày thì có làm sao?
Trên đường trở về, bánh xe Cố Bắc Thành bị súng săn bắn xuyên qua, thiếu chút nữa lao xuống cầu lớn.

Thịnh Hoàn Hoàn biết, đây là Trần Văn Hưng cảnh cáo cô.

Cố Bắc Thành nhìn bánh xe bị bắn thủng, tựa vào xe phiền não hút mấy hơi thuốc, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Trần Văn Hưng này thực sự quá càn rỡ, nếu không anh tìm người cho! "
Cố Bắc Thành làm động tác cắt cổ.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: "Anh muốn nửa đời sau ở trong tù sao?”
Cố Bắc Thành trầm mặc!
Trờ cũng đã chập choạng tối, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn từng ngọn đèn đường dưới cầu, đáy mắt hiện lên một mảnh thê lương.

Ai có thể nói cho cô biết, con đường kế tiếp, cô nên đi như thế nào?
Trở lại bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói với mẹ Thịnh chuyện gì.

Một đêm không ngủ! !

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thịnh Hoàn Hoàn liên lạc với em gái Cố Bắc Thành tên là Cố Tây Tây, hỏi cô có nhận được thư mời của Lăng gia hay không.

Quả nhiên, Cố Tây Tây cũng nhận được thư mời.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi cô, đi tham gia tiệc sinh nhật nên chuẩn bị quà gì, Cố Tây Tây nói chỉ cần mang theo sinh thần bát tự đi, sau đó kịp phản ứng hỏi lại cô: "Hoàn Hoàn, cậu cũng muốn đi tham gia tiệc xem mắt của Lăng Tiêu?"
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn lóe lên một tia ảm đạm, cô dặn dò Cố Tây Tây: "Chuyện này cậu giữ bí mật cho tớ, đừng nói với bất cứ ai.


Đây là kết quả sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ của cô.

Dạ Oanh nói đúng, muốn giải quyết triệt để gian nan khổ cực của Thịnh gia thì cần phải tìm một người có thể trấn trụ đám lão đầu trong công ty.

Phóng tầm mắt toàn bộ Hải Thành, không có ai so với Lăng Tiêu.

Hiện tại làm cho Thịnh Hoàn Hoàn khó xử chính là, từ tình hình tối qua có thể thấy Lăng Tiêu đối với cô không có chút hứng thú, ngược lại còn có chút chán ghét.

Bất quá, may mắn cái này cũng không đơn thuần chỉ là nhằm vào cô cá nhân, nghe nói Lăng Tiêu đối với tất cả phụ nữ đều rất chán ghét, có lời đồn nói hắn là gay.

Tóm lại hành sự tại thiên, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.

Những người trong công ty lại gọi điện thoại tới ép Thịnh phu nhân, Thịnh phu nhân đã sắp chống đỡ không nổi, Thịnh Hoàn Hoàn cam đoan với bà, xin bà cho cô thêm một ngày, cô nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc.

Buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đến trung tâm thương mại chọn quà cho cậu nhóc kia, sau đó trở về Thịnh gia.

Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, cô vẫn chưa về nhà.

Trong nhà đã nhìn không còn không khí của buổi lễ, những chữ hỉ kia sớm đã bị người hầu trong nhà thu dọn sạch sẽ.

Cô kéo lê thân thể mệt mỏi lên lầu, mở cửa phòng trong phòng ra, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên như lúc đầu.

Cô không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình, cho nên từ trước đến nay vệ sinh trong phòng vẫn là cô tự mình thu dọn.

Hiện tại bộ đồ lót tình thú kia vẫn còn để trên giường, hộp đựng CD người lớn cũng đặt trên giường, đầu giường và trên bàn còn bày một tấm ảnh chụp chung của cô và Mộ Tư.

Những thứ trước mắt tựa như từng con dao sắc bén, từng dao đâm vào trái tim Thịnh Hoàn Hoàn, khiến trái tim cô vỡ nát.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, bước nhanh đi vào, đem toàn bộ những thứ có liên quan đến Mộ Tư ném vào thùng rác.

Ảnh cưới ở đầu giường, cũng bị Thịnh Hoàn Hoàn ném đi.

Nhìn mình cười duyên trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay quyến luyến rơi vào khuôn mặt tươi cười kia, sau đó ánh mắt từng chút từng chút chuyển qua trên mặt Mộ Tư.

Hai mắt chẳng biết từ lúc nào nhiễm lên một tầng sương mù mỏng manh.

Trên đường trở về, Cố Bắc Thành hỏi cô, "Hoàn Hoàn, em hận cậu ta không?”
Lúc đó cô không trả lời.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng không khỏi tự hỏi mình, cô hận người đàn ông này không?
Hận, đáp án khẳng định là hận.

Anh ta lợi dụng cô sáu năm, cuối cùng đem cô vứt bỏ như giày rách, vì sao lại không hận?
Nếu anh không yêu cô, tại sao phải đồng ý cưới cô?
Nếu đã đồng ý cưới cô, tại sao lại phải hối hôn?
Nếu như không có anh ta, Thịnh gia sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Hôm nay cô còn phải hao hết tâm tư nghĩ cách làm thế nào mới có thể gả vào Lăng gia, gả cho một người xa lạ.

Sao lại bảo cô không hận?
Nhưng cô cũng hận chính mình.

Thịnh gia rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, cô cũng có trách nhiệm.

Thân là đại tiểu thư Thịnh gia, hưởng thụ tài phú Thịnh do Thịnh gia đem lại, nhưng cô chưa bao giờ vì cái nhà này mà bỏ ra chút sức lực.

Nếu như cô có thể một mình đảm đương mọi việc, không đem toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người Mộ Tư, Thịnh gia làm sao rơi vào hôm bước đường hôm nay?
Hiện giờ Thịnh gia gặp nạn, ba hôn mê bất tỉnh, mẹ mới vừa sinh, em gái còn là một đứa bé nhỏ, thân là trưởng nữ Thịnh gia, cô phải gánh vác trách nhiệm này.

Hồi lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lau nước mắt đứng lên, gọi người giúp việc vào, chỉ vào đống "rác" trên mặt đất nói: "Vứt nó đi, còn có tất cả những thứ có liên quan đến Mộ Tư trong nhà, vứt hết đi.

"
Người hầu nhanh chóng dọn đồ đi.

Nhìn căn phòng trở nên trống rỗng, không tìm thấy dấu vết của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trong lòng giống như bị người ta khoét mất một miếng thịt lớn, rất đau rất đau.

Mấy năm nay cuộc sống của cô vẫn xoay quanh Mộ Tư, coi anh ta là toàn bộ của mình, anh ta vui vẻ cô vui vẻ, anh ta bi thương cô bi thương, trong lòng trong mắt của cô tất cả đều là anh ta.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play