Chương 1211

Không phải Vô Song Thành thì sẽ là ai?

Biệt thự lưng chừng núi đã bị người của Lăng Tiêu bao vây, Lăng Tiêu biết lực lượng mà Lăng Hoa Thanh có khả năng điều động chỉ còn Vô Song Thành.

Thẳng đến hừng đông, Đường Nguyên Minh dẫn Hà Song đi đến Thịnh gia thì Lăng Tiêu mới biết thì ra kẻ mang Hà Song đi chính là Đường Nguyên Minh.

Anh ta muốn làm gì?

Trong lòng Lăng Tiêu đột nhiên có dự cảm xấu.

Biệt thự lưng chừng núi, sau nửa đêm Hà Vinh có đi tuần tra ngang qua dưới ban công của An Lan, lúc trời sắp sáng anh ta đã ném một tờ giấy ra ngoài tường.

Không bao lâu sau tờ giấy này đã đến tay Lăng Tiêu, hắn lập tức dẫn người đi đến Vô Song Thành.

Đêm này trôi qua quá nhanh, khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại thì trời đã sáng, mở mắt ra đã nhìn thấy Chúc Văn Bội ngồi bên giường, lão thái thái cả đêm không ngủ, đôi mắt đã khóc sưng húp lên, giống như đột nhiên già đi hơn mười tuổi.

“Bà ngoại?” Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy dụa ngồi dậy: “Mẹ… Cháu muốn gặp mẹ…”

“Hoàn Hoàn.” Chúc Văn Bội lập tức ôm chặt lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, người chết không thể sống lại, cháu phải tỉnh táo lên, cái nhà này còn cần cháu, ba cháu và Sam Sam cũng cần cháu.”

“Ba…” Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Thịnh Xán còn đang hôn mê thì cả người run lên, thân thể như mất đi nhiệt độ.

Cô siết chặt hai tay Chúc Văn Bội như một đứa trẻ làm sai mà bất lực hỏi: “Bà ngoại, mẹ mất là tại cháu, nếu ba tỉnh lại hỏi cháu muốn mẹ thì phải làm sao… Làm sao bây giờ?”

“Hoàn Hoàn, không phải lỗi của cháu.” Chúc Văn Bội nhẫn tâm thét lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã tìm được Hà Song rồi, bây giờ đang ở dưới lầu, cháu cứ trách cứ bản thân thì chỉ làm hung thủ cười chê thôi.”

“Tìm được Hà Song rồi?”

“Ừ.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức muốn xuống giường.

Chúc Văn Bội kéo cô lại rồi nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu phải nhớ kỹ, mẹ cháu cản phát súng đó cho cháu là vì nó yêu cháu, chỉ khi nào cháu sống vui sướng hạnh phúc thì nó mới cảm thấy an ủi, nếu cháu cứ tự trách thì nó ở trên trời cũng không vui, hiểu không?”

Lúc này rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng nghe lọt tai lời Chúc Văn Bội nói, cô cắn chặt môi, một lúc sau mới run rẩy hé miệng: “Bà ngoại, cháu hiểu rồi.”

Lúc này Chúc Văn Bội mới buông cô ra, chải vuốt lại mái tóc xốc xếch của cô: “Những lúc thế này cháu càng phải tỉnh táo, đi xuống đó theo bà đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Chúc Văn Bội xuống lầu.

Lúc này Hà Song đang quỳ gối bên cạnh A Thành, xung quanh họ là Đường Nguyên Minh, Cố Bắc Thành, Thịnh Tư Nguyên đang đứng hoặc ngồi nhìn bà ta, ánh mắt mang đầy phẫn nộ và thù hận.

Chúc Văn Bội đi đến bên cạnh Thịnh Tư Nguyên rồi ngồi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh bà lạnh lùng nhìn Hà Song như đang xem một người chết.

Đường Nguyên Minh lạnh lùng hỏi Hà Song: “Nói đi, nói hết những chuyện đã xảy ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play