Chương 1179

Ông ngoại của cô ấy là Tống Vũ, một vị đại sư thư pháp có tiếng tăm tương đối lớn trong giới hội họa và thư pháp, mọi người gọi ông ấy là bảo thạch sống, một bức họa khó cầu.

Mà Vương Vận Thi cũng tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, tuổi còn trẻ đã học xong tiến sĩ, có thể thấy được sự thông minh của cô ấy.

Gia đình như vậy dù không giàu có bằng Lăng gia nhưng cũng không phải trèo cao.

Thì ra Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho Lăng Tiêu là bảo hắn đi xem mắt, mà hắn không nói một câu phản kháng đã chấp nhận.

Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt phức tạp, cô hi vọng đây không phải sự thật, vừa rồi Lăng Tiêu còn ăn cơm với cô, sao có thể quay người liền xem mắt người phụ nữ khác?

Chẳng lẽ chuyện xảy ra những ngày qua đều là cô tự mình đa tình sao?

Khi đi đến nhà hàng Tây, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy thủ hạ của Đường Nguyên Minh, cô đi theo anh ta vào nhà hàng thì gặp Đường Nguyên Minh.

Cô cũng nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi trong một góc đưa lưng về phía họ.

Vương Vận Thi có vẻ rất hài lòng với Lăng Tiêu nên thỉnh thoảng cứ tìm chủ đề để nói chuyện, trong tươi cười mang theo vẻ quyến rũ và ngượng ngùng của phụ nữ.

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu đã rời khỏi nhà hàng Tây với Vương Vận Thi, hai người cùng bước lên chiếc Lamborghini bạc kia.

Nhìn chiếc xe quen thuộc đó, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.

Hôm nay lúc tan việc, người ngồi trên vị trí ghế phụ vẫn là cô, lúc này mới qua mấy giờ mà đã đổi thành người phụ nữ khác.

“Thấy rõ chưa? Lăng Tiêu không đơn giản như em đã nghĩ.”

Đường Nguyên Minh tựa vào xe của mình, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt như làn sương mù quyến luyến nhìn người phụ nữ trước mắt: “Lăng Hoa Thanh không có khả năng chấp nhận em, em cảm thấy Lăng Tiêu vì sẽ e mà trở mặt thành thù với cha hắn sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng.

Nếu như đây là lựa chọn của Lăng Tiêu thì vì sao mấy ngày nay hắn lại phát ra tín hiệu sai lầm với cô, để cô nghĩ lầm là hắn chọn cô?

Em cảm thấy Lăng Tiêu vì sẽ e mà trở mặt thành thù với cha hắn sao?

Câu nói này của Đường Nguyên Minh như một cái tát đánh thật mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đánh thức cô đồng thời cũng đánh tan tất cả ảo tưởng không thực tế trong lòng.

“Đi thôi, anh đưa em trở về.” Đường Nguyên Minh búng văng tàn thuốc rồi choàng một cái áo khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Trên đường trở về hai người đều không nói chuyện, sau khi đến Thịnh Gia, Đường Nguyên Minh cũng không xuống xe mà chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”

Về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào phòng Thịnh Xán.

Đóng cửa lại, cô ngồi xuống bên giường Thịnh Xán rồi nắm chặt tay ông: “Ba, ba còn muốn ngủ bao lâu, con có rất nhiều lời muốn nói với ba…”

Thịnh Hoàn Hoàn kể rất nhiều chuyện với Thịnh Xán, bao gồm cô đoạt giải quán quân, Lăng Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, sau đó cô trầm mặc hồi lâu rồi khàn giọng mà nói: “Ba, con có con của Lăng Tiêu rồi, con muốn sinh nó ra, nhưng… Hình như con không thể làm như thế…”

Sau khi Lăng Tiêu đưa Vương Vận Thi về liền trực tiếp trở về Lăng Phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play