Chương 1170

Cô ta vừa chắn một súng cho Lăng Hoa Thanh, đến bây giờ còn chưa xuất viện, Lăng Tiêu chỉ cho vệ sĩ tới đón cô ta, bản thân lại chạy tới Thịnh Thế đón Thịnh Hoàn Hoàn.

Đãi ngộ chênh lệch như vậy làm Lam Nhan vừa căm hận vừa đố kị.

So ra thì Lâm Chi Vũ trầm ổn hơn nhiều.

Cô ta ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Lăng Tiêu, còn lễ phép khẽ gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, thật tao nhã, đúng mực, hào phóng.

Thịnh Hoàn Hoàn cười một tiếng rồi nhìn về phía cậu nhóc trong lòng cô ta, cậu nhóc cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt cái nào, rất giống một con cún con chờ được ăn xương.

Thịnh Hoàn Hoàn kiềm lòng không đậu mà vươn tay về hướng đầu cậu, đôi mắt Lăng Thiên Vũ lập tức sáng lên lấp lánh, lúc này Lâm Chi Vũ lại đi về hướng Lăng Tiêu, lặng lẽ mang Lăng Thiên Vũ tránh khỏi sự đụng chạm của Thịnh Hoàn Hoàn.

“Thiên Vũ, nói cho ba con xem hôm nay con có ngoan không.”

Lâm Chi Vũ dịu dàng nói, thay đổi tư thế ôm Lăng Thiên Vũ để cậu đến càng gần Lăng Tiêu.

Bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, sau đó thất vọng thu tay lại, cô chưa quên sở dĩ cậu nhóc thích cô là bởi vì trên người cô có hình bóng của Lâm Chi Vũ…

Lăng Tiêu thuận tay Vũ nhận lấy Lăng Thiên, tiếp đó nhìn về phía Đường Dật: “Chuẩn bị đi!”

Đường Dật gật đầu, rất nhanh một chiếc xe Ferrari màu lam đã chạy tới.

Chiếc này xe chung kiểu với chiếc An Niên lái khi xảy ra chuyện, bên trong đã được Lam Nhan sắp xếp lại nên giống với năm đó y như đúc.

Lăng Tiêu cảm giác được thân thể Lăng Thiên Vũ bắt đầu căng cứng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo hắn, cậu nhóc đang rất sợ hãi.

Lăng Tiêu ôm lấy Lăng Thiên Vũ đi về hướng chiếc xe, thân thể Lăng Thiên Vũ càng ngày càng căng cứng, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc Ferrari màu lam kia, hai tay nắm lấy lấy quần áo của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lập tức mở cửa xe ngồi vào, trước khi Lăng Thiên Vũ sụp đổ kêu to thì hắn đã nhét cậu vào ghế nhi đồng bên tay lái phụ rồi cài dây an toàn vào.

“Mau lên xe.” Đường Dật phất phất tay với bọn người Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức leo lên chiếc xe phía trước, ngay sau đó Lâm Chi Vũ cũng ngồi vào, Lam Nhan và Đường Dật thì lên chiếc xe đằng sau.

Xe cứu thương lập tức đi theo sau họ.

Sau khi lên xe, ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn nhìn chằm chằm phía trước, lúc này giọng nói của Lâm Chi Vũ lại truyền đến bên tai cô: “Nói thật, tôi rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời cô ta mà cứ nhìn chằm chằm chiếc Ferrari phía trước, tâm tư đều đặt lên người ba con Lăng Tiêu.

Lâm Chi Vũ tiếp tục nói: “Tôi nghĩ trên buổi tiệc lần trước đã nói rõ ràng với Thịnh tiểu thư, xem ra Thịnh tiểu thư còn chưa hết hi vọng, nơi này căn bản không cần cô, Thiên Vũ cũng không cần cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn đang lo lắng cho ba con Lăng Tiêu, Lâm Chi Vũ lại cứ líu ríu kêu bên tai làm cô rất phiền.

“Có cần hay không không phải cô định đoạt.” Giọng điệu của Thịnh Hoàn Hoàn không tốt lắm: “Lâm Tiểu thư có bất mãn gì thì có thể nói ngay trước mặt Lăng Tiêu, là anh ta mời tôi tới.”

Lâm Chi Vũ lập tức không lên tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn nói không sai, là Lăng Tiêu đích thân đi đón cô tới, cô ta căn bản không có tư cách nói cái gì.

Nhưng thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn lại làm cho Lâm Chi Vũ rất bất mãn: “Tôi có ý tốt nhắc nhở cô mà cô lại không hiểu, đợi lát nữa thấy rõ hiện thực thì đừng khóc lóc trước mặt Lăng Tiêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play