Chương 1133

Tống Chí Thượng khoát tay: “Trên đời này đâu có nhiều cơ hội như vậy, nếu Kim Thần không giẫm phanh lại thì Hoàn Hoàn chỉ có thể được á quân.”

Thẩm Nam bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn không phải bị Cao tiện nhân làm chậm trễ thời gian sao? Dựa theo tốc độ này của Thịnh Tổng, nếu như không bị Cao tiện nhân ngăn cản thì cũng không phải là ngang tay, nhất định là quán quân rồi.”

Tống Chí Thượng phản bác: “Đây là tranh tài, không có nếu như…”

Tùy ý để hai người cãi nhau long trời lở đất, Thịnh Hoàn Hoàn cứ bình thản ung dung ngồi ở đó, trong mắt chỉ có văn kiện, văn kiện…

Rất nhanh đã đến thời khắc Lăng Tiêu lên đài trao giải cho hai quán quân.

Thẩm Nam tiếc nuối nói: “Tôi thật không nghĩ ra tại sao Lăng tổng và Thịnh Tổng lại ly hôn nữa, ông xem họ xứng biết bao!”

Tống Chí Thượng xem thường: “Có gì đáng kinh ngạc, Lăng Tiêu có tiếng là lạnh lùng vô tình, mới ly hôn thì bên cạnh đã có người phụ nữ khác, đàn ông như vậy không đáng tin cậy, sớm ly hôm sớm thoát ly biển khổ.”

Thẩm Nam cũng nói: “Lúc trước khi Lăng Tiêu ở Thịnh Thế, là anh ta một tay nâng đỡ tôi, anh ta từng tìm riêng tôi để nói chuyện, tôi thấy Lăng Tiêu không giống với lời đồn bên ngoài, chắc do tôi nhìn nhầm.”

Nói xong anh ta than nhẹ một tiếng, tiếp đó lại thay đổi đề tài: “Ông nhìn thấy người phụ nữ kia của Lăng Tiêu chưa, tôi thấy cô ta trừ dáng người đầy đặn hơn Thịnh Tổng ra thì…”

“Hai người được rồi đó!” Một tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.

Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhịn không được mở miệng cắt ngang lời Thẩm Nam nói, nếu không không biết kế tiếp anh ta sẽ nói cái gì, tránh lát nữa lúng túng hơn.

Nhưng lúc này Thẩm Nam và Tống Chí Thượng đã rất xấu hổ.

Thẩm Nam nhìn Thịnh Hoàn Hoàn không biết đã ngồi trên ghế bao lâu, lúng túng ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng: “Thịnh… Thịnh Tổng, sao cô đến mà không nói tiếng nào vậy.”

Rốt cuộc cô đến từ lúc nào, nghe được bao nhiêu?

Tống Chí Thượng cũng lúng túng đẩy cặp kính trên mặt: “Cái kia Hoàn Hoàn… Chúng tôi chỉ nhàm chán tùy tiện tâm sự thôi, cô chớ để ý!”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì chú Tống, lúc tôi bước vào nên nói với hai người trước một tiếng.”

Ai biết hai người đàn ông này lại nhiều chuyện như thế.

Tống Chí Thượng lại đẩy kính, trông thấy hai đống văn kiện nặng trĩu bên chân Thịnh Hoàn Hoàn thì lông mi không khỏi run lên: “Chu Tín định làm cô mệt chết sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn lại cầm lấy một chồng văn kiện rồi để lên bàn, lạnh giọng trêu chọc: “Ông ta muốn tôi không có thời gian chợp mắt cả đêm, ngày mai không có tinh thần ứng phó họ.”

Sắc mặt Thẩm Nam rất nặng nề: “Như vậy không được, chúng ta quá bị động, phải tìm cơ hội đánh đòn phủ đầu.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên, trong đôi mắt trong veo sáng rỡ lướt qua một tia sáng: “Yên tâm, có lẽ lão hồ ly này đã không giữ được bình tĩnh.”

“Sao lại nói vậy?”

Thẩm Nam và Tống Chí Thượng kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh bàn, duỗi dài lỗ tai yên lặng lắng nghe diệu kế của Thịnh Hoàn Hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play