Vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Thiên Vũ lập tức bám dính tới, bàn tay nhỏ kéo kéo làn váy, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào cô.
Thịnh Hoàn Hoàn xoa đầu cậu và hỏi: “Dì phải đi tham gia tiệc mừng thọ của một cụ bà, Thiên Vũ cũng muốn đi theo sao?”
Lăng Thiên Vũ gật đầu, lập tức lấy bàn vẽ ra và viết: “Hoàn Hoàn bị bệnh, Thiên Vũ bảo vệ Hoàn Hoàn.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến vừa rồi lúc cô trang điểm, cậu nhóc chạy vào, thấy cô đang làm gì thì tung ta tung tăng chạy ra, hóa ra cậu biết cô muốn ra ngoài nên đặc biệt đi thay quần áo.
Cún con làm người ta yêu thích như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối?
“Vậy chúng ta cùng đi đi, bà nhìn thấy Thiên Vũ thì nhất định sẽ rất vui.
”
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến bà lão hiền từ kia, lần đó trong bữa tiệc sinh nhật của Lăng Thiên Vũ, mẹ con Trần Do Mỹ muốn hủy hoại thanh danh của cô, bà ấy muốn nói chuyện thay cho cô, lại bị Lăng lão thái thái chặn ngang.
Người này chính là Đường lão thái thái, bà nội của Đường Nguyên Minh.
Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn muốn tự lái xe, vì thế đến gara chọn một chiếc Ferrari màu đỏ, dẫn Lăng Thiên Vũ rời khỏi Lăng gia.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện phía sau có một chiếc xe đi theo cô, cô biết người nọ là Vinson, cảm giác thực an tâm.
Đường gia.
Trong phòng ngủ chính lầu 3, trong gian phòng trang nghiêm sa hoa, một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa sổ sát đất, anh đang quan sát buổi tiệc dưới lầu, nhìn đám trai gái kia, anh nheo mắt rồi hít sâu vào một ngụm khói thuốc.
Trong phòng đã là sương khói lượn lờ, hình dáng người đàn ông dưới ánh đèn hoàn mỹ như tác phẩm do thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, đặc biệt làm người ta chú ý là sự kiệt ngạo bướng bỉnh tỏa ra từ trên người anh, trong sự ngông cuồng ấy mang theo vài phần tà khí, làm người ta vừa yêu vừa hận, muốn ngừng mà không được.
Người đàn ông này là Đường Nguyên Minh đêm đó nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi.
Lúc này, anh đang nâng di động lên đặt ở bên tai.
Chỉ nghe người trong di động nói mấy câu liền kết thúc cuộc trò chuyện lần này, sau đó dụi tắt điếu thuốc trong tay, xoay người đi vào phòng tắm.
Khi đi ra, Đường Nguyên Minh đã thay quần áo, trên người đã không ngửi thấy chút mùi nicotin nào.
Đường lão thái thái có hai đứa con, con trai cả Đường Thắng Văn làm chính trị có địa vị cao, con thứ Đường Thắng Võ theo đường kinh doanh, có vị trí rất quan trọng trong giới thương nghiệp ở Hải Thành.
Đường Nguyên Minh là con của Đường Thắng Văn, cũng là cháu cả của Đường gia, mà Đường Thắng Võ đã qua năm mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình.
Tiệc đại thọ tám mươi của Đường lão thái thái được làm rất lớn, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Hải Thành, để tránh nghi ngờ, Đường Thắng Văn không tham dự buổi tiệc này.
Thịnh Hoàn Hoàn đi hơi trễ, mọi người hầu như đã đến đông đủ.
Khi cô dắt Lăng Thiên Vũ đi vào thì không ít người đều nhìn về hướng cô, cả đám đều trầm trồ.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ lễ phục màu trắng, làn váy thiết kế dạng đuôi cá, hoàn mỹ phác hoạ ra đường cong lả lướt của cô, trên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp có đeo một sợi dây chuyền bạch kim, trong vẻ khéo léo hào phóng lại lộ ra chút tiên khí, trong trẻo tuyệt đẹp.
Ánh mắt của những người đàn ông tập trung lên người cô rất lâu không thể dời đi, còn phụ nữ thì phức tạp hơn nhiều, có hâm mộ, ghen ghét, tự biết xấu hổ.
Mỗi lần Thịnh Hoàn Hoàn lên sân khấu đều đàn áp hoa thơm cỏ lạ, dần dà, các tiểu thư Hải Thành đều né xa cô ba thước.
Đối với Thịnh Hoàn Hoàn, các tiểu thư đâu chỉ đơn giản hâm mộ ghen tị cô thôi!
Nhưng tối nay trong mắt không ít tiểu thư đều mang theo trào phúng, khinh thường và coi rẻ, hình như trong lòng rất khinh khi Thịnh Hoàn Hoàn, đang chờ xem trò cười của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã quen với những ánh mắt đó, cô dắt tay Lăng Thiên Vũ, bước từng bước vào bên trong, lúc nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc kia thì môi đỏ hơi nhếch lên.
Bên tai truyền đến vài câu trào phúng, cô không để ý mà trực tiếp đi tới trước mặt Đường lão thái thái: “Bà nội Đường.
”
Sắc mặt Đường lão thái thái hồng nhuận, đang vui tươi hớn hở nói chuyện với mấy vị phu nhân, hiển nhiên các vị phu nhân đều có dụng ý khác, thỉnh thoảng đánh giá Đường Nguyên Minh đang đứng phía sau lão thái thái.
“Hoàn Hoàn, mau tới đây để bà nội nhìn xem.
”
Đường lão thái thái vừa thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì nhiệt tình nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm cô: “Ai nha, thật là càng lớn càng đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ này non đến mức có thể véo ra nước, Lăng Tiêu thật là hạnh phúc.
”
Khi nói lời này, trong lòng Đường lão thái thái có chút chua chát.
Cũng may bà nội của Lăng Tiêu không có tới, nếu không hiện tại cái đuôi đã hất lên tận trời rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười ngoan ngoãn: “Con nghe mẹ nói khi còn trẻ bà mới đẹp, phải gọi là mỹ nhân đứng đầu, chỉ liếc một cái đã mê hoặc ông Đường mất rồi.
”
Đường lão thái thái cười đến không khép miệng được: “Đã là chuyện của ngày tháng năm nào rồi, hiện tại già đến mức mặt đầy nếp nhăn, đâu còn phong độ của ngày xưa nữa.
”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt: “Bà khiêm tốn quá, bà soi gương đi, sắc mặt hồng nhuận, ngũ quan no đủ, nói bà 50 tuổi còn nhiều, mọi người nói có phải không?”
Các vị phu nhân: “! ”
Thứ nịnh nọt!
Tất nhiên các vị phu nhân đều liên tục gật đầu, dùng đủ cách khen Đường lão thái thái trẻ tuổi, giữ gìn tốt, làm Đường lão thái thái cười không khép miệng lại được.
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái khí chất cao quý, lại không giảm độ xinh đẹp trước mắt thì bất giác nhếch miệng lên cười.
Cô thật sự chẳng thay đổi chút nào, tính cách vẫn giống khi còn nhỏ như đúc.
Đặc biệt là lúc nịnh hót, thật là cực kỳ đáng yêu!
Sau một hồi nói chuyện với nhau, Đường lão thái thái thật sự quá yêu thích Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn luôn nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn không buông.
Trong lòng bà rất hối hận vì đã không sớm vươn tay ra giúp lúc Thịnh gia xảy ra chuyện, nếu không con bé này đâu có rơi vào Lãnh gia.
Giao tình giữa hai nhà Đường, Thịnh vẫn luôn không tồi, sau này vì bên ngoài lời ra lời vào mà hạn chế lui tới, nhưng vẫn âm thầm có liên hệ.
Miệng đời đáng sợ, từ xưa quan hệ giữa thương gia và giới chính trị rất nhạy cảm.
Khi Thịnh gia xảy ra chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Tư hủy hôn nên bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, bao nhiêu đôi mắt ở Hải Thành đều nhìn chằm chằm vào họ, cho nên Đường gia chậm chạp không dám ra tay.
Hiện tại Đường lão thái thái rất hối hận, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi!
Đường lão thái thái không khỏi nhìn về phía sau, sau đó thì âm thầm thở dài.
“Bà sao vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện cảm xúc của Đường lão thái thái thay đổi thì quan tâm hỏi.
Lúc này Đường Nguyên Minh mới tiến lên, giọng nói đầy từ tính thực đặc biệt: “Vì sao bà nội thở dài, em nhìn qua kia là biết ngay thôi.
”
Đường Nguyên Minh thong dong giơ tay, chỉ về một hướng.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhận ra Đường Nguyên Minh, nhưng còn chưa kịp vui mừng liền nhìn thấy Lăng Tiêu và Lam Nhan.
Chỉ thấy Lăng Tiêu mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao gầy thon dài, ngũ quan lập thể thâm thúy, cả người lộ ra khí thế tôn quý lại lạnh lẽo.
Hắn đứng ở cách đó không xa, đang nói chuyện với người khác.
Mà Lam Nhan mặc một bộ sườn xám trang nhã vừa người, dáng người mảnh khảnh, đường cong quyến rũ, như chim nhỏ e ấp mà đứng bên cạnh Lăng Tiêu.
Lam Nhan.
Lại là cô ta!
Thì ra đêm nay hắn ra cửa là tới tham gia tiệc mừng thọ.
Không chỉ như thế, còn đi cùng với Lam Nhan.
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu vì sao ánh mắt vừa rồi những người đó nhìn cô đều tràn ngập cười nhạo, khinh thường, thậm chí còn có thương hại.
.