"Ồ, em nghĩ anh không làm gì được em thật sao?": Phùng Dịch bật cười, ánh mắt say mê nhìn vào cô thì thầm: "Cũng không phải không làm gì được".
Cả hai người họ bước chân vào một cửa hàng quần áo nam thì vô tình đụng phải giám đốc marketing của công ty cô. Tần Cơ cầm trên tay một chiếc cà vạt xem xét vô cùng tỉ mỉ khi ngẩn đầu lên thì đụng phải ánh mắt của cô.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt hai người sau đó nở ra nụ cười chào hỏi. Tần Cơ lên tiếng trước: "Thì ra Lưu tổng không phải là người cuồng công việc như trong lời đồn".
Lưu Yển Nguyệt che miệng cười cười: "Cô cũng chẳng phải như vậy à. Hôm nay rảnh rỗi như vậy sao?", nói xong cô hất mặt hướng về chiếc cà vạt Tần Cơ vừa bỏ xuống: "Không vừa ý?".
Tần Cơ lắc đầu, ánh mắt rơi vào Phùng Dịch đang đứng phía sau: "Tôi đâu có ông xã kề bên như Lưu tổng, muốn chọn quà cũng rất khó. Không nói nữa, tôi phải tìm một thứ phù hợp đây".
"Người quen sao?", khi người phụ nữ kia rời đi, Phùng Dịch mới nhướng mày lên tiếng. Lưu Yển Nguyệt gật gù: “Ừm, cô ấy làm trong công ty em”.
Phùng Dịch: “Chồng cô ấy có vẻ không tốt nhỉ, để vợ mình đi mua sắm một mình”.
Lưu Yển Nguyệt: “…”
Rốt cuộc trong đầu đàn ông nghĩ gì vậy trời. Có thể người ta bận việc không đi được mà. Lúc ra về, Phùng Dịch một mực lôi cô lên chiếc xe của mình, ngồi trong chiếc Audi cô hơi nhíu mày hỏi ngược lại anh: “Anh không bận sao?”.
“Không bận”.
Lưu Yển Nguyệt thở ra, gấp gáp nói: “Không phải, đáng lẽ anh nên nói là bận chứ? Em chưa từng thấy Cục trưởng nào rảnh rỗi như anh”.
Phùng Dịch trưng bày bộ mặt hiên nhiên, nhướng mày: “Sao anh lại không thể rảnh? Em không muốn anh ở bên cạnh em à?”.
Cô nín lặng, cũng không hẳn, nhưng mà đang trong giờ làm việc mà đi chơi với chồng kiểu này để cho nhân viên biết được thì không hay lắm. Anh nhìn ra được sự bối rối, một phần cũng hiểu được lý do, cánh tay vươn sang xoa đầu cô lên tiếng: “Cũng đâu lại là họ không thấy, một người đã biết, em nghĩ cô ấy sẽ giữ bí mật giúp em sao?”.
“Cũng đúng”.
“Được rồi, anh đưa em đi ăn trưa. Sau đó lại đưa em về công ty”.
“Xe của em thì sao?”, cô quay đầu nhìn về hầm để xe, chiếc Jeep màu đen còn trong đó, nếu theo anh chẳng phải có lúc sẽ quay lại đây lấy sao? Nghĩ thôi cũng đã nhức nhức cái đầu, cô vỗ vỗ trán thầm nghĩ. Thôi bỏ đi, bữa nào kêu Tạ Linh đi lấy hộ vậy.
Phùng Dịch hai tay để trên vô lăng im lặng nhìn cô, Yển Nguyệt xua tay: “Bỏ đi, để lấy sau vậy”. Nghe lời cô nói, môi bạc của anh liền nâng lên: “Em muốn ăn gì?”.
“Cái gì cũng được”.
Ôi trời, không ngờ cũng có ngày người như anh rơi vào tình thế như này. Trước đó anh chưa từng nghĩ đến sẽ phải theo đuổi con gái, cũng chẳng nghĩ đến chuyện chăm sóc, lo lắng cho người nào gia đình, điều không ngờ nhất chính là anh đã lấy vợ. Trước kia anh nghĩ, bản thân mình là cảnh sát, làm nhiệm vụ báo ơn Tổ quốc, báo hiếu cha mẹ, đến già thì nghĩ hưu an hưởng.
Chậc chậc, không ngờ lời nói trước kia đã khiến bản thân vả mặt một cái rất đau. Anh từng nói với những anh em trong đội điều tra, sẽ hết mình cống hiến cho đất nước. Nhưng hơn 10 năm trôi qua, anh lại không thể giữ lời được nữa rồi. Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, nếu anh có mệnh hệ gì, cô ấy phải làm sao?
Phùng Dịch không nói gì thêm liền lái xe đến một nhà hàng 5 sao nổi tiếng trong thành phố, từ đây đến chỗ công ty cô làm cũng khá gần nên ăn trưa xong có thể thuận đường đến đó, không tốn thời gian kẹt xe.
Đồ ăn được đưa lên, 3 mặn, 1 canh dọn ra trước mắt Lưu Yển Nguyệt. Cô dụi mặt nhìn thức ăn trên bàn rồi lại nhìn anh ngồi đối diện, khẽ bật cười khen ngợi: “Không ngờ khẩu vị của anh và em giống nhau đến như vậy”.
Phùng Dịch cong môi vui vẻ: “Chịu thôi, ai bảo chúng ta đẹp giống nhau”.
Người phụ vụ chưa kịp lui xuống không nhịn được phì cười, Yển Nguyệt ngượng đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Đồ tự luyến này”.
“Em không tìm được người nào tự luyến mà yêu em như anh đâu”.
Cô hất mặt thách thức: “Có chắc không, nếu em tìm ra thì sao?”.
Nghe vậy, chân mày anh hơi nhăn lại: “Yển Nguyệt, anh là chồng em đó”.
“Thì sao?”.
“Em còn dám nhắc người khác trước mặt anh à?”.
Lưu Yển Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó nhúng vai thờ ơ nói: “Em còn chưa nhắc mà, anh gấp đến mức như vậy rồi sao?”.
“Ý của anh không phải vậy”, Phùng Dịch sắp bị cô bức đến phát điên rồi. Rốt cuộc cô không hiểu hay cố tình không hiểu hả? Vấn đề cơ bản như vậy mà, anh không tin người phụ nữ thông minh như cô lại không hiểu ra.
Cô nhìn vẻ mặt bực bội của anh không nhịn được mà ôm bụng cười ha hả: “Được rồi, không trêu anh nữa”.
Biết ngay mà, nhóc này chỉ thích trêu chọc người khác, đúng là tiểu yêu tinh đáng ghét, hừ. Xem sao này ông đây trị cô thế nào.
“Này, đừng nói anh muốn đánh em nhé?”, cô chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, đôi môi đỏ chu chu ra trông rất đáng yêu. Trong lòng anh thầm nghĩ, cô gái này có phải đã 30 rồi không đây? Chẳng khác nào trẻ con mới lớn cả.
Phùng Dịch: “…”
Lưu Yển Nguyệt lại nói tiếp: “Đánh vợ là vi phạm pháp luật đó”.
Anh dở khóc dở cười trước câu nói của người phụ nữ đối diện: “Anh bảo đánh em khi nào, Yển Nguyệt anh chưa từng có ý đánh em. Nếu muốn đánh, em cũng không phải đối thủ của anh”.
“Xùy, Cục trưởng Phùng à, em là từng đạt huy chương vàng boxing thành phố đó”, cô nghênh mặt, vỗ ngực tự hào: “Thế nào, đã sợ chưa hả?”.
Phùng Dịch cười cười phụ họa, tán thưởng: “Ồ, bà xã của anh đúng thật là quá lợi hại. Sau này ra đường anh sẽ không sợ ai bắt nạt, nếu có anh sẽ đem vợ ra hù dọa bọn họ một phen”.
“À, còn chuyện này. Chủ nhật tuần sau, em phải về Lưu gia, anh có cùng em…”.
“Đi chứ”.
Không đợi cô nói hết câu, Phùng Dịch đã lên tiếng cắt ngang. Về nhà vợ, sao có thể để họ đi một mình được, huống hồ đây còn là lần đầu tiên sau khi cưới. Nếu bận cũng phải chuyển thành không bận, anh nhất định không để Nguyệt Nguyệt của mình chịu thiệt thòi.
Tản đã lớn trong lòng cô mấy ngày nay đã rơi xuống, Lưu Yển Nguyệt thở ra một cách nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười cảm ơn anh. Người đàn ông kia nghe vậy lại trở nên gay gắt, trách ngược lại cô.
“Đây chẳng phải là việc anh nên làm sao? Cảm ơn cái gì, giữ chúng ta đừng khách sáo như vậy”.
Yển Nguyệt mím môi cúi đầu không lên tiếng, người kia dường như không chịu buông tha, đứng dậy đi vòng qua trước mặt cô. Hai tay anh bưng gương mặt thanh tú của cô lên đối diện với tầm mắt sâu thăm thẳm của anh.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai khiến cô ngay người: “Yển Nguyệt, anh đã nói anh là chồng của em rồi mà. Sao lại xem anh là người ngoài mất rồi?”.
“Yển Nguyệt, anh hôm nay nói rõ cho em biết. Phùng Dịch này là chồng em, chỉ cần là chuyện của em cũng sẽ là chuyện của anh, đối với anh không cần câu cảm ơn kia, anh chỉ muốn em được vui vẻ”.
“Yển Nguyệt, xóa bỏ khoảng cách xa xôi do em đặt ra đi. Giữa chúng ta không nên có khoảng cách đó, càng không phải xa xôi đến như vậy. Anh ở bên cạnh em, không biết bao lâu nhưng khi anh còn sống thì anh chính là chồng em”.
Hai chữ “Yển Nguyệt”, ba lần lên tiếng, lời nói lọt vào tai vô cùng rõ ràng. Lưu Yển Nguyệt cụp mắt, sau đó lại nâng mí mắt bình tĩnh lên nhìn thẳng vào mắt anh, miệng đỏ nở ra nụ cười chân thành. Nhưng lời nói ra thì không hề như vậy:)))
“Vậy sau khi anh chết, em có quyền lấy chồng khác đúng không?”.
Phùng Dịch: “…”, đau tim quá đi. Không ngờ mình lại bị chặn họng như vậy a a a.
Nhìn vẻ mặt đầy cảm xúc của người đàn ông trước mặt, cô vỗ vỗ tay anh cười cười: “Em đùa thôi”.
Anh híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, bực mình lên tiếng: “Đùa với anh vui như vậy à?”.
“Không hẳn”.
“Vậy sao lúc nào cũng trêu anh như vậy chứ?”.
Lưu Yển Nguyệt: “…”, không biết nữa, không nhớ nữa. Chỉ là thấy mặt anh liền muốn trêu đùa thôi, Cục trưởng à không là ông xã đại nhân, cái này anh không thể trách em được đâu.
“Cứ đợi đi, sau này đừng trách anh độc ác”, Phùng Dịch thì thầm lên tiếng. Cô nghe không rõ liền ngẩn đầu thắc mắc: “Anh nói gì vậy, nói to lên”.
Phùng Dịch cáu kỉnh xoay người ngồi trở lại vị trí của mình: “Không có gì, ăn cơm đi”.
Giận dỗi làm gì chứ? Chẳng phải chỉ đùa một chút thôi à, anh đúng thật là nhàm chán quá đi mất. Nếu không có gương mặt đẹp trai hút hồn người khác đó, chắc chắn em sẽ đã anh ra một góc cho bỏ cái tật hay dỗi. Bình thường những chuyện này chỉ xảy ra với con gái thôi mà, anh làm vậy muốn cho ai xem đây? Nói cho anh biết, em sẽ không dỗ dành đâu, đồ ông chú.
“Hắc xì”, tiếng chửi rủa trong lòng cô vừa dứt, kết quả người đối diện liền hắc hơi. Lưu Yển Nguyệt gượng cười ha ha, cái này không chắc là cô đâu nha.
Phùng Dịch híp mắt không vui nói: “Em giở trò gì nữa đây”.
“Đừng đổ oan cho người tốt nha. Nói không chừng anh khắc khe với cấp dưới quá, người ta oán than nói xấu anh đó”.
Anh nhếch môi hỏi ngược lại: “Phải không? Sao thấy em đang giống như có tật giật mình vậy nhỉ?”.
Cô ngây cười, sau đó xua tay đánh trống lảng sang chuyện khác: “Sao có thể. À mau ăn đi, thức ăn sắp bị làm cho nguội hết rồi kia kìa”.
Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm không rời, Lưu Yển Nguyệt hơi mất tự nhiên ngẩn đầu oán trách: “Anh mau ăn đi, nhìn em như vậy làm gì?”.
“Vợ anh, anh nhìn không được à?”, Phùng Dịch nhướng mày, tỏ vẻ đây là một chuyện vô cùng hiển nhiên.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT