Nhìn vẻ mặt ghen tị của Phùng Dịch, nỗi bực bội trong lòng cô trôi đi không ít. Lưu Yển Nguyệt dùng hai tay xoa xoa mặt anh, cất giọng ngọt ngào: “Ông xã, chẳng phải bây giờ người ta rất yêu anh sao?”
Phùng Dịch “hừ” một tiếng, tay ôm lấy eo cô: “Nhưng trước kia anh từng khen anh ta đẹp hơn anh”
Lưu Yển Nguyệt trợn tròn mắt trước “bình giấm” này, cô thở dài than vãn: “Bỏ đi, người nào đó không thấy cảm động trước hành động liều mình đi kiếm chống của người ta còn quay lại trách. Đúng là làm ơn mắc oán mà”
“Vợ à, anh không có”, anh dụi dụi đầu vào hõm cổ người phụ nữ bên cạnh, bàn tay không yên phận mà lòn vào trong áo.
“Anh làm cái gì vậy? Cơ thể em còn chưa khỏe mà”, cô đẩy cánh tay anh ra, trừng mắt lên tiếng.
Phùng Dịch nhúng vai tỏ vẻ tội nghiệp: “Chịu thôi, anh không nhịn nổi nữa. Anh đã đợi từ lúc thay quần áo cho em rồi. Vợ à ~”
Lưu Yển Nguyệt: “…”, đúng là mọi chuyện không cảm động được lâu mà.
Cô thở hắc ra một hơi, hất tay anh khởi người mình. Hiện tại trong lòng cô có hai dòng cảm xúc, vừa vui mừng, vừa lo lắng. Vui mừng vì hiện tại người cô đang tìm kiếm đã bình an vô sự, lo lắng vì không biết chừng nào mình mới rời khỏi được nơi này.
Thấy vẻ mặt đăm chiêu của người phụ nữ trước mắt, Phùng Dịch thu lại ý cười trêu chọc trên mặt. Tay anh chạm vào vai cô, khẽ cất giọng: “Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
Anh thừa biết cô đang nghĩ chuyện gì. Nhưng trước khi muốn làm một việc nào đó thì nên bình tĩnh lại xem xét tình hình. Hiện tại trong người anh lẫn cô đều có vết thương, nếu cố chấp ra ngoài e là sẽ gặp nguy hiểm.
Chi bằng cứ ở lại đây một thời gian dưỡng thương cho tốt, khi khỏe lại thì tính tiếp.
“Phùng Dịch, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 15 tháng 8. Có chuyện gì sao?”, anh nhướng mày, ngờ vực lên tiếng.
Môi hồng của Yển Nguyệt mím thành một đường thẳng: “Vậy đã 4 ngày rồi sao?”
Phùng Dịch nghiêm mặt hỏi lại: “Thì làm sao?”
“Mọi người đang cất công tìm kiếm chúng ta đó”, trên mặt cô đầy sự áy náy, ngập ngừng nói: “Chúng ta… sống tốt trong khi mọi người cực khở như vậy, e là không hay lắm”
Anh nghe lời nói đó liền bật cười, ngón trò khều khều má Yển Nguyệt: “Yển Nguyệt, bản tính bắt nạt người khác của em đâu rồi. Bây giờ lại có lương tâm như vậy sao?”
“Em bắt nạt ai chứ? Em chứ đâu phải anh”
Phùng Dịch: “…”, thật thì anh có bắt nạt người khác nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi. Anh cũng nhận thấy việc làm của mình là sai trái, đang cố gắng khắc phục đây.
“Anh bắt nạt người khác chứ có bắt nạt em đâu”
Lưu Yển Nguyệt gật gù: “Cũng phải… Tính tình này của anh phải mau sửa đi. Sau này có con thì không tốt đâu nha”
Bàn tay anh kéo cô vào lòng, tay khác lại nâng càm cô đối diện với tầm mắt của mình. Khóe môi của Phùng Dịch tạo thành một đường cong vô cùng đẹp mắt, đến cả Lưu Yển Nguyệt nhìn vào cũng ngây người.
Ánh mắt long lanh chìm đắm trong vẻ đẹp trước mắt, anh thấy vậy không nhịn được mà giở thói xấu trêu chọc: “Yển Nguyệt, em chảy nước miếng rồi kìa”
Lưu Yển Nguyệt nghe vậy trở nên cuống quýt dùng tay lau chùi nhưng sự thật có chút nước miếng nào đâu.
Ngay sau đó bên tai cô truyền đến giọng cười trầm ấm của người đàn ông kia. Sắc mặt cô nhanh chóng đỏ bừng vì quá ngượng. Tức quá hóa giận, Lưu Yển Nguyệt nhéo vào eo anh một cái rõ đau khiến người kia suýt xoa lên vài tiếng.
“Dám trêu chọc em. Với nhan sắc của anh nếu an tĩnh người khác sẽ mê như điếu đổ đó”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT