Quan Phong nghe ba mình nói vậy liền thay anh lên tiếng giải thích: “Ba à, anh ấy nói thật đó. Chủ tịch của bọn con cũng 30 rồi, sao có thể lấy chồng trẻ như vậy được”
“Còn làm sao ấy, lấy chồng trẻ thì có làm sao đâu”
Nghe lời này, Phùng Dịch không nhịn được giơ ngón cái tán thưởng. Dù người này thoạt nhìn đã lớn tuổi nhưng tính cách không hề cổ hủ chút nào.
Quan Phong nghe vậy cười khổ: “Là thật đó, chức anh ấy rất cao, làm sao mà trẻ tuổi được”, nói xong liền quay sang anh nói tiếp: “Anh nghỉ ngơi đi nhé. Tôi đi trước”
Nói rồi hai ba con người kia rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Phùng Dịch. Nhìn không gian trong phòng có thể thấy được điều kiện ở nơi này rất khó khăn.
Ngoài chiếc giường tre anh đang nằm ra thì chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ cùng với giá treo đồ đối diện. Nóc nhà được lợp bằng lá, sàn đất, phải nói còn khó khăn hơn ở vùng quê bình thường.
Xương khớp của Phùng Dịch cũng hoạt động lại nên anh có thể bước ra ngoài đi dạo. Cứ nghĩ bên ngoài sẽ khá hơn một chút, nào ngờ nhà nào cũng hệt như vậy.
Trong đầu anh thầm nghĩ, rốt cuộc ở đây là nơi nào? Sao thiếu thốn đến như vậy?
Vừa hay anh bắt gặp Quan Phong đang đi đến, liền lên tiếng hỏi: “Ở đây là nơi nào?”
Quan Phong nghe anh hỏi cũng hiểu ra điều anh thắc mắc, cười cười đáp: “Đây vốn là một thị trấn nhỏ gần sâu trong núi, đường đi vào cũng không thuận lợi nên điều kiện sống không tốt như ở thành phố. Người trẻ tuổi chúng tôi đều ra bên ngoài đi làm, thường thì chỉ có người già và trẻ nhỏ ở đây”
Nghe vậy, chân mày Phùng Dịch hơi nhíu lại: “Bọn trẻ không đi học sao?”
Quan Phong hơi ngạc nhiên, sau đó buồn bã lắc đầu: “Không đi học, có muốn học chúng tôi cũng không có tiền để cho bọn chúng học”
“Tại sao?”
“Lương của chúng tôi chỉ để ăn uống là hết sạch rồi. Làm gì còn tiền để nghĩ đến chuyện khác”, ngừng một chút Quan Phong lại nói: “Trước kia ở công ty vợ anh còn dư dã ra một chút, lúc về quê còn có thể mua ít quà cho ba mẹ. Bây giờ ở công ty hiện tại lương cũng chẳng có bao nhiêu, ăn no là may rồi”
Phùng Dịch nhăn mặt, trên một đất nước phát triển như thế này lại có một nơi khó khăn như vậy sao? Anh lại hỏi: “Nhà nước không đến đây phát trợ cấp à?”
“Anh thấy đó, nơi này như tách biệt khỏi bên ngoài. Lâu dần làm gì còn người nhớ đến chứ?”, Quan Phong khổ sở, nhúng vai.
[…]
“Cái gì? Anh hai và Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện rồi?”, Phùng Kỳ há hốc miệng lên tiếng. Sắc mặt dần chuyển sang trắng bệch: “Phải làm sao đây? Ba mẹ biết chuyện hay chưa?”
Lâm Thần lắc đầu, trầm mặc an ủi: “Em bình tĩnh một chút đi, cảnh sát đã được điều động ra đó tìm kiếm họ rồi”
“Anh bảo em bình tĩnh như thế nào chứ? Một người là anh ruột của em, một người là bạn thân từ nhỏ đến lớn của em. Em làm sao có thể ngồi yên chờ đợi chứ?”
“Bây giờ em không muốn cũng phải ngồi, ngoài ra thì không thể làm gì ngoài cách đó hết”
Phùng Kỳ mệt mỏi, bất lực ngồi xuống giường, hai mắt thất thần nhìn vào hư vô. Lâm Thần bên cạnh chỉ biết thở dài, anh cũng đang rối lắm đây, người kia không phải bạn anh sao?
“Alo? Phương Tuyết, Nguyệt Nguyệt…”
Chưa nói hết câu, giọng nói gấp gáp của Phương Tuyết bên kia đã cắt ngang: “Mình biết chuyện rồi, hiện tại Lục Nam đã được điều ra ngoài đó. Có tin tức gì mình sẽ báo với cậu, mình còn có việc gấp, tắt máy nhé?”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT