Rầm!

Đợi đến lúc cửa phòng đóng lại, Triều Thái Phong vẫn bất động không nhúc nhích.

Từng lời từng chữ Lang Kiều đã nói hắn vô cùng rõ. Hắn cũng biết bản thân dạo gần đây như thế nào. Do đó hắn không phản bác lại gã, bởi hắn biết hiện tại bản thân là kẻ sai. Nhưng mà..

Vẫn có gì đó len lỏi trong trái tim hắn từng chút lớn dần. Đó không chỉ là mối hận giết cha mẹ. Đó không chỉ là giao ước giữa hắn và gã. Mà đó.. còn liên quan đến y. Liên quan đến kẻ, hắn có nằm mơ thế nào cũng không dám mộng tưởng, suy nghĩ tới.

* * *

Chết tiệt!

Lang Kiều trở lại phòng vẫn chưa nguôi được cơn phẫn nộ. Gã nghiến răng, ánh mắt vẫn toát lên sự giận dữ khó có thể nào phai mờ

Triều Thái Phong ngươi đúng là điên hết thuốc chữa rồi!

Nhớ lại vẻ thất thần im lặng ban nãy, gã hiêu rõ quỹ đạo của kế hoạch thật sự đã lệch hẳn một đường xiên khó có thể kéo lại thành thẳng.

Đang đắm chìm trong dòng suy tư, bất chợt gã nhìn thấy một mảnh giấy bị đè lên bởi cái ly trên bàn.

Ngó nhìn xung quanh, kể cả cửa sổ và xác định không có ai gã liền cầm lấy mảnh giấy rồi mở ra đọc. Và rồi sau đó, sắc mặt Lang Kiều bất chợt biến đổi..

* * *

"Tại sao miếng ngọc này lại ở đây?"

Cao Thừa An nâng miếng ngọc bội xanh lam. Ánh mắt chuyên chú không thể nào rời khỏi. Đây không phải miếng ngọc năm đó, nhưng nó quả thật là cùng một khuôn mà ra.

Y ngồi thừ người ra, rồi chốc lát, một dòng hồi ức từ rất lâu bất chợt hiện về.

Hoàng cung 15 năm trước..

- Triều tướng quân!

Nhìn thấy người nam nhân khí chất oai phong hơn người đang trò chuyện với phụ hoàng của mình, tiểu Thừa An liền vui vẻ nhào đến làm nũng.

- Ây da, tiểu hoàng tử cao hơn chút rồi nè!

Triều Thái Nam vui vẻ ôm lấy hoảng tử nhỏ. Tiếc thật, hôm nay Phong nhi lại bận phải học. Nếu không thì hai tiểu tử này có thể cùng chơi với nhau rồi.

- Tiểu tử thối như con chẳng xem trẫm ra gì cả?

Hoàng đế ngồi đối diện khẽ vờ cau mày nói. Ánh mắt tỏ vẻ thương tâm nhìn con trai nhỏ của mình.

- Hihi! Làm sao có thể ạ! Phụ hoàng là người tốt nhất trên đời luôn!

Tiểu Thừa An chân thành cười nói.

- Thật hết nói nỗi.. y chan mẫu hậu của con..

Thấy phụ hoàng mình cười khẽ, tiểu Thừa An liền vui vẻ cười đùa với Triều Thái Nam. Cậu rất thích ông ấy, ông ấy thường hay đưa cậu và Phong ca ca đi chơi!

Bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó sáng sáng. Hai mắt của tiểu Thừa An liền lập tức lấp lánh.

- Ể? Sao vậy, hoàng tử thích miếng ngọc này sao?



Thấy đứa nhỏ nhìn chầm vào sợi dây treo miếng ngọc trên cổ mình. Triều Thái Nam dịu giọng hỏi.

- Dạ! Nó đẹp quá ạ!

Tiểu Thừa An vui vẻ đáp. Hai mắt vẫn không rời khỏi miếng ngọc sáng chói.

- Cho người mượn một chút!

Triều Thái Nam mỉm cười tháo sợi dây chuyền ra đưa cho cậu cầm nghịch.

- Khanh lúc nào cũng nuông chiều nó cả..

Hoàng thượng ngồi một bên khẽ thở dài. Tên tướng quân này làm hư con của trẫm hết!

- Dầu sao đây cũng là xuất sứ trong cung. Để hoàng tử cầm chơi cũng không có gì!

- Nhưng biểu tượng đại bàng hợp với Triều gia các khanh hơn!

Không để ý đến phụ hoàng của mình, tiểu Thừa An phấn chấn nhìn ông hỏi, trên tay vẫn giữ chặt miếng ngọc.

- Sau này, ngài làm cho ta một cái có được không?

- Dĩ nhiên là được, nhưng hoàng thượng nói đúng. Biểu tượng này vốn là đại diện của Triều gia. Hay là vậy đi, ta sẽ đem cho ngài một miếng ngọc hình con rồng, còn miếng ngọc đại bàng hợp với Phong nhi hơn!


* * *

Kết thúc dòng hồi tưởng. Cao Thừa An bỗng có chút nặng trĩu trong lòng. Chưa kịp đưa cho y miếng ngọc, ngài ấy đã không còn nữa..

Thở dài lấy một hơi rồi ngẫm lại những gì ngài ấy nói, không phải chỉ có Triều gia là được phép khắc hình đại bàng lên ngọc bội hay sao? Vậy miếng ngọc này là người đó đem bán?

Nhưng không phải ông chủ đã nói..

Vậy kẻ đem bán là ai? Thái Phong? Không thể nào! Hắn không đến mức túng thiếu, cần gì phải bán miếng ngọc. Vả lại, y biết rõ, hắn vô cùng yêu thích miếng ngọc bội này. Chưa kể đến, hắn vẫn chưa có được một miếng ngọc của riêng mình..

Lang Kiều? Càng không có khả năng! Gã ta chẳng có liên hệ huyết thống gì với Triều gia thì làm sao có thể lấy được miếng ngọc?

Vậy thì rốt cuộc kẻ bán miếng ngọc này là ai? Không lẽ còn có kẻ thứ ba tồn tại trong câu chuyện này?

Mọi thứ càng ngày càng rối rắm khiến y bắt đầu có chút hoang mang. Vốn dĩ ban đầu y rất có niềm tin vào suy nghĩ của mình nhưng bây giờ lại có chút không dám tin tưởng.

Nếu thật sự có liên quan đến người đó. Chỉ e rằng có một bí mật lớn nào đó đang ẩn chứa phía sau..

* * *

Ngày hôm sau..

- Ngươi, đi mua những thứ này!

Vĩnh Thái Phi đặt tờ giấy lên bàn, ánh mắt hếch lên nhìn về phía Triều Thái Phong, sau đó dùng giọng điệu hồi đó hay sai vặt nô tài nói với hắn.

Đối với thái độ kia, Triều Thái Phong không động đậy. Ánh mắt lạnh nhạt đối với lời yêu cầu của cậu ta.

Cậu ta nghĩ bản thân là ai? Thân phận của hắn là gì?

- Vĩnh công tử hay là để nô tài đi mua cho..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play