Trong phòng tối đen một mảnh, Khương Nhã dần dần cảm giác được cảm giác lạnh lẽo kia rút đi, trong lòng trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, ngay khi Khương Nhã muốn mở mắt ra lại đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng thở dài của nữ nhân.

Đây là, vẫn chưa đi?

Khương Nhã cũng là bất đắc dĩ, thật vất vả sống lại sao lại có thể nhìn thấy thứ này, ông trời có phải cảm thấy trọng sinh quá tiện nghi cho cô, cho nên làm cho cô một ngón tay vàng xuyên thấu như vậy sao?

"Tiểu đầu trọc, đừng giả vờ, tôi biết nhóc có thể nhìn thấy tôi." Âm thanh lơ lửng của người phụ nữ vang lên trong phòng.

Khóe miệng Khương Nhã giật giật, thứ này gọi lung tung là cái gì, coi như là quỷ cũng không thể tùy tiện cho người ta lấy biệt danh nha.

Cái biệt danh tiểu đầu trọc này, Khương Nhã thật đúng là không có biện pháp, Khương Nhã nhớ rõ khi còn bé mình vẫn luôn lưu lại đầu tóc ngang vai, có một lần lúc trở về nhà bà ngoại trên đầu dính chấy, ngắn ngủi một tuần, liền ngứa đến không chịu nổi, trên tóc còn lột đầy những chấm trắng như trứng giun nhỏ màu trắng.

Dương Quý Mai nhìn xong sợ người trong nhà cũng bị chấy rận, quyết đoán ra đường lấy một đồng tiền cho Khương Nhã cạo sạch tóc.

Đây là lần đầu trọc duy nhất trong cuộc đời Khương Nhã, thật là một nhận thức đau đớn.

"Tiểu đầu trọc, tôi chính là nhàm chán muốn tìm nhóc nói chuyện mà thôi."

Khương Nhã nghe đến đó biết mình không trả lời là không được, liền mở mắt ra, nhìn nữ nhân bay lơ lửng ở một bên cửa sổ, mở miệng hỏi: "Cô là ai?"

"..."

Nữ quỷ cười khẽ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia vui mừng: "Quả nhiên nhóc có thể nhìn thấy tôi."

Khương Nhã nhíu mày, nhìn nữ quỷ luôn cảm thấy nữ quỷ thoạt nhìn có chút quen mặt, đánh giá nữ quỷ một lúc lâu, linh quang trong đầu Khương Nhã chợt lóe, bỗng nhiên phát hiện, nữ nhân trước mắt cùng mẹ Ngô Tường bộ dạng giống nhau như đúc.

"Ừm, nhóc đoán đúng rồi, tôi là dì út của Ngô Tường, cùng mẹ Ngô Tường là sinh đôi, thoạt nhìn giống nhau đúng không?"

Khương Nhã nhíu mày, cô nhớ rõ ràng mẹ Ngô Tường cũng không có chị em gì, làm bà mối Ngô gia, mẹ Ngô Tường chỉ có hai anh trai mới đúng.

Giống như nhìn ra nghi hoặc trong mắt Khương Nhã, trên mặt nữ quỷ xanh trắng hiện lên một nụ cười khổ cứng ngắc.

"Năm đó nhà ai cũng là ngay cả bụng cũng ăn không được no, cho nên tôi vừa sinh ra đã bị đưa ra ngoài, người nhà nhận nuôi tôi ngay từ đầu đối với tôi không tệ, nhưng sau đó sinh được một đứa con trai, thì họ dần đối xử tệ bạc với tôi. Thế nhưng, khi đứa trẻ được một tuổi thì phát hiện nó mắc bệnh tâm thần, tôi từ nhỏ đến lớn ở trong nhà kia làm trâu làm ngựa, nhưng vẫn không nhận được hồi báo tốt, cha mẹ nuôi của tôi thế nhưng lại để cho tôi gả cho tên ngốc kia, ô ô ô.."

Làm ơn, đừng khóc như vậy, hơn nửa đêm thật quái đản!

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó" nữ quỷ lén lút liếc về phía Khương Nhã, mấy chữ sau không thể nghe thấy: "Sau đó tôi liền nhảy sông tự sát."

Khương Nhã nghe xong âm thầm chửi bậy, nhảy sông tự sát, thật sợ hãi.

Đồng dạng là tự sát, kiếp trước bị bức bách, Khương Nhã cho dù chết cũng phải kéo đệm lưng.

Nhảy sông tự sát, thứ cho Khương Nhã hiểu không được.

Đương nhiên, Nếu Khương Nhã không phải tra ra ung thư, tuyệt đối không có khả năng tự sát, dù sao ai không tiếc mạng, sống mới là quan trọng nhất, chết chính là một nắm đất vàng, nói cái gì cũng lạnh, còn phải bị người giẫm dưới chân.

"Cho nên, thân thể Ngô Tường cũng là cô làm?" Khương Nhã suy đoán.

"Xem như vậy đi, dù sao tôi cũng không phải người sống, trên người âm khí quá nặng, vốn muốn nhìn cháu trai nhỏ, kết quả ngược lại biến thành như vậy." Nữ quỷ buông tay.

"Cô tìm tôi làm gì, tôi cũng không đắc tội cô nha, trên người cô âm khí nặng, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, cô đừng làm cho tôi bị bệnh!" Khương Nhã nói xong còn dựa vào trên người Khương Cầm bên cạnh, hấp thu một chút ấm áp.

"Nhóc sẽ không bị bệnh, nhóc không thấy mình khác với những người khác? Kiếp trước nhóc nhất định là đại thiện nhân, cả người tràn ngập một cỗ khí chất điềm lành, loại âm vật như tôi không thể thương tổn nhóc."

Đại thiện nhân?

Khương Nhã suy nghĩ một lát, trong đầu hồi tưởng lại kiếp trước, mình quả thật làm không ít chuyện tốt, kỳ thật sau khi trong nhà có tiền, Khương Nhã rút ra một khoản tiền quyên góp cho những người cần giúp đỡ, số tiền cũng không phải rất lớn, cái này hẳn là không đủ tiêu chuẩn "đại thiện nhân" chứ?

"Vậy cô không sợ những hòa thượng mà nhà cô mời sao? Bọn họ niệm kinh cô có cảm thấy đau đầu hay không, sau đó không thoải mái hay gì đó không?" Khương Nhã đột nhiên trở nên bát quái, nhất thời quên mất mình đối mặt không phải là một người sống, mà là.. đồ chơi gì đó.

"Mấy hòa thượng kia đều là lừa đảo, cả ngày ở đó giả thần giả quỷ lẩm bẩm lung tung, ầm ĩ đến đầu tôi đều đau."

Ồ, hóa ra là kẻ lừa đảo.

Khương Nhã nghe nói, Ngô gia mời mấy hòa thượng kia tiêu tốn không ít tiền, nghe nữ quỷ nói như vậy, tiền này sợ là ném vào trong nước.

"Tiểu đầu trọc, nhóc có thể giúp tôi một việc không?"

"Cái gì?" Khương Nhã theo phản xạ mở miệng hỏi, vừa nói xong Khương Nhã liền hận không thể cho mình một cái tát, cái tội lanh mồm lanh miệng.

"Mọi người trong gia đình tôi đều quên tôi rồi, nhờ nhóc nói để cho cha tôi đốt cho tôi một ít tiền giấy, tôi không có tiền ở dưới đó khó có thể sống nổi, nhóc giúp tôi nói một câu."

Còn không đợi Khương Nhã trả lời, nữ quỷ kia đã từ trong cửa sổ bay ra ngoài.

Chờ một chút, làm sao cô có thể đến Ngô gia để nhờ người đốt giấy cho đứa con gái đã bị đưa ra ngoài ba mươi năm, như vậy cô có thể sẽ bị Ngô gia coi là người điên!

Không phải là có thể, là chắc chắn.

"Khương Nhã, em còn không mau ngủ còn nói cái gì, em đánh thức chị đó." Khương Cầm nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm một câu, giật giật thân thể lại ngủ.

* * *​

Trải qua một phen giày vò, Khương Nhã chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, làm sao ngủ được..

Sáng sớm hôm sau, một tiếng gà gáy vang lên, mở màn cho một ngày mới.

Khương Nhã mắt mang quầng thâm từ trên giường đứng lên, hôm nay là chủ nhật, vẫn như cũ không cần đi học, Khương Nhã cầm ca múc nửa ấm nước, ngồi xổm trước mương nước nhỏ ở cửa bắt đầu đánh răng, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người Khương Nhã, làm cho cô cuối cùng cảm giác được một chút ấm áp như vậy.

Thật sự là bị sự việc đêm qua xảy ra khiến cả đêm cũng không ngủ được.

Dương Quý Mai ở trong phòng bếp làm mì xong bưng hai chén mì đặt ở trên bàn, nhìn thấy con gái thứ hai Khương Nhã ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn trời.

Khương Nhã trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy hành động nhỏ của mẹ mình, mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn cái gì?"

"Mẹ xem hôm nay mặt trời mọc bên nào, dĩ nhiên con là người đầu tiên rời giường, chuyện này cũng không bình thường nha, còn có sao sắc mặt con khó coi vậy, xảy ra chuyện gì?" Trông tồi tệ như vậy.

Nghe mẹ nói xong, Khương Nhã trợn trắng mắt, trả lời một câu: "Không có việc gì, hôm qua con ngủ không ngon."

Nửa tiếng sau Khương Cầm cùng Khương Tùng mới rời giường, ba ba Khương Hán Sinh sáng sớm đã ra ngoài ra đồng "xem nước", gần đây mưa đủ, nước trong ruộng quá nhiều, mỗi buổi sáng Khương Hán Sinh đều phải ra đồng thả một ít nước ra ngoài.

Đợi đến khi ăn xong bữa sáng, Khương Nhã bắt đầu rối rắm, rốt cuộc nên nói với Ngô gia chuyện đốt tiền giấy như thế nào.

Cự tuyệt lời mời cùng em trai đi núi chơi, Khương Nhã đi tới bên ngoài sân Ngô gia.

Nghe nói ngày hôm qua những hòa thượng niệm kinh kia đã trở về, cho nên hôm nay Ngô gia yên tĩnh.

Ngô gia mấy năm nay xem như đã phất lên, trở thành gia đình giàu có số một số hai trong thôn, viện này rất lớn, trong viện còn trồng không ít cây ăn quả, mận, hồng, bưởi, sơn trà còn có một cây dương mai thật lớn. Hàng năm, vào mùa thu hoạch, trái cây trong sân này đều khiến những đứa trẻ trong làng thèm thuồng.

"Gâu Gâu.. Gâu.. Gâu Gâu Gâu.." Một trận tiếng chó sủa vang lên.

Khương Nhã vốn sợ chó, nghe thấy tiếng chó sủa theo phản xạ muốn chạy, dù sao chó cũng nghe không hiểu lời người ta nói, bị cắn một miếng, đó chính là thật đau, còn phải bỏ tiền đi tiêm phòng dại.

"Chiêu tài, kêu bậy cái gì, đi vào!" Một tiếng quát lớn nghiêm khắc vang lên, sau đó chó ngao ô hai tiếng, không có động tĩnh gì nữa.

Cửa viện mở ra, bóng dáng ông Ngô từ bên trong đi ra, thấy Khương Nhã ngoài cửa hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhìn tiểu nha đầu trước mặt, ông Ngô hơi nhướng mày bạc, vuốt chòm râu bạc trên cằm, hòa dịu sắc mặt, cố làm cho mình thoạt nhìn hòa ái dễ gần một chút, mới mở miệng hỏi: "Khương nha đầu, cháu đến đây là.." Có việc?

Khương Nhã nghe thấy tiếng ông Ngô, cũng dừng lại động tác muốn chạy trốn, ngẩng đầu nhìn ông lão sắc mặt nghiêm túc trước mặt này, cảm thấy trong lòng có chút sợ.

Làm sao mở miệng bây giờ, nếu không nói thẳng, con gái đã chết của nhà ông nhờ ông đốt tiền cho cô ấy?

Khụ khụ, nghĩ lại lại cảm thấy không được, nếu cô nói như vậy, sợ là sẽ bị coi là kẻ ngốc đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play