Bệnh viện Quân khu

Người đàn ông mặc một thân quần áo bệnh nhân nửa nằm trên giường bệnh màu trắng, bàn tay không thành thật kia từ dưới ván giường mò mẫm lấy ra một điếu thuốc lá, vừa ngậm trong miệng chợt nghe thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đàn ông trên giường theo phản xạ lấy điếu thuốc trên miệng bỏ vào trong chăn, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông mặc quân phục bước vào, thân cao gần một mét chín, làn da hơi ngăm đen thoạt nhìn nam tính mười phần, một thân quân phục màu xanh biếc mặc trên người nam nhân càng đặc biệt thích hợp, giống như người đàn ông này chính là loại nam nhân sinh ra để làm quân nhân, đổ máu mồ hôi không đổ lệ.

"Phó đội, sao lúc này anh lại tới, thiếu chút nữa bị làm sợ đến mắc bệnh tim." Tưởng Nghiêm nhìn người đàn ông đi vào, lấy điếu thuốc từ trong chăn ra ngậm trong miệng, hếch cằm về phía người đàn ông, hàm hồ không rõ mở miệng nói: "Lửa, cho tôi mượn một chút."

"Tưởng liên trưởng, bệnh viện cấm hút thuốc, bác sĩ cũng đã nói, để cậu trong khoảng thời gian này thành thật một chút." Phó Thâm nói như vậy, nhưng động tác lại rất tự nhiên, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, đưa tới trước mặt Tưởng Nghiêm, "tạch" một tiếng, ngọn lửa từ bật lửa vọt ra.

Hít mạnh một hơi, phun ra những vòng khói nhỏ, Tưởng Nghiêm lúc này mới cảm giác được mình đã sống lại, từ sau khi anh phẫu thuật tỉnh táo lại, cho đến hôm nay cả tuần anh cũng chưa từng chạm vào thuốc lá, phải biết rằng bình thường Tưởng Nghiêm là người thường xuyên hút thuốc lá, một ngày không hút liền cả người không thoải mái, một tuần này thiếu chút nữa nghẹn Tưởng Nghiêm ra bệnh, đừng nói một phát sung kia không lấy mạng anh, ngược lại bởi vì không hút thuốc, muốn lấy của anh nửa cái mạng.

Phó Thâm liếc tưởng Nghiêm đang nằm trên giường bệnh một cái, đưa tay kéo ghế ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính sự.

"Nói đi, không phải có chuyện muốn hỏi tôi?" Tưởng Nghiêm lườm Phó Thâm một cái.

Phó Thâm không để ý tới đùa giỡn của Tưởng Nghiêm, vẫn giữ nguyên khuôn mặt, trầm giọng mở miệng nói: "Đồng tiền xu kia là ai cho cậu?"

"Một tiểu nha đầu (bé gái)." Tưởng Nghiêm hồn nhiên trả lời một câu, lúc trước tiểu nha đầu đem đồng tiền kia đưa cho hắn, hắn cũng không nghĩ tới một đồng tiền nho nhỏ lại có thể cứu mạng mình, lại nói tiếp thật đúng là phải hảo hảo cám ơn tiểu nha đầu kia.

"Tên cô ấy là gì?" Có để lại thông tin liên lạc gì không? "

" Không biết, tôi chỉ gặp qua một lần, thuận tay giúp một chút sau đó ta liền đem sự tình giao cho Hướng Vinh xử lý, nhưng mà đoán chừng Hướng Vinh cũng không biết nhiều hơn tôi đâu, tiểu nha đầu kia thoạt nhìn rất xinh đẹp, có một cái đầu một tấc rất bắt mắt, giống như chúng ta, đầu đinh. Còn phương thức liên lạc của tiểu nha đầu tôi không có, hơn nữa tên tiểu nha đầu là gì tôi cũng không biết. "

Phó Thâm nhíu mày kiếm, đó chính là không lưu lại thông tin liên lạc. Anh phái người đi điều tra vụ bắt cóc ở thị trấn Lam Sơn, nhưng cũng không tra được bất kỳ thông tin hữu ích nào, bởi vì những đứa nhỏ bị bắt cóc ngày hôm đó đều được người lớn dẫn về nhà, hơn nữa làm phó Thâm cảm thấy kỳ quái chính là, hồ sơ bên kia hình như có chút không thích hợp, giống như là có người cố tình xóa đi thứ gì đó, cũng không ghi chép lại.

Bên Hướng Vinh anh cũng phái người đi điều tra, lúc trước Hướng Vinh nhận được tin tức hữu dụng từ trên người cô bé kia, nhưng cũng không có tin tức gì của cô bé.

Tất cả mọi người đều không có tin tức của tiểu cô nương, giống như tất cả tin tức liên quan đến cô bé kia đều bị người ta âm thầm xóa sạch.

" Cạch cạch! "Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, một nữ y tá bưng khay đi vào, vừa vào phòng bệnh liền ngửi thấy mùi khói, mày liễu y tá dựng thẳng lên, mắng nhẹ:" Tưởng liên trưởng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, bệnh viện không thể hút thuốc, hơn nữa vết thương của anh còn chưa lành, anh làm vậy không có lợi cho sức khỏe.. "

Nghe tiếng y tá cằn nhằn, Phó Thâm bên cạnh yên lặng đứng dậy, giơ tay chỉnh lại cổ áo, sau đó xoay người rời đi trong tầm mắt Tưởng Nghiêm.

Tưởng Nghiêm nhìn bóng lưng của anh, trong lòng âm thầm mắng một câu.

Đây mà là anh em sao, cứ như vậy ném hắn ở chỗ này đối mặt với y tá cằn nhằn, lương tâm Phó đội sẽ không đau sao? Vậy mà vừa rồi lúc Phó đội châm thuốc cho mình, hắn còn cảm động trong lòng, trong chốc lát vừa bị phát hiện, Phó đội cứ như vậy.. Đi thật à?

Tưởng Nghiêm cảm thấy, hắn và Phó đội, tuyệt bức này là tình huynh đệ plastic phải không?

* * *​

Bên này Khương Nhã ôm hai quyển sách Vương Chi Sùng đưa trở về nhà, còn chưa vào viện đã nghe thấy trong viện có người nói chuyện, một trong số đó là thanh âm của tiểu thúc Khương Hán Lâm, một giọng nam khác xa lạ Khương Nhã ngược lại không nhớ rõ đã nghe qua chưa.

Khương Hán Sinh vội vàng từ cổ tay Khương Nhã cởi phật châu ra, muốn trả lại, Khương Văn Minh lại lần nữa đem phật châu đeo trên cổ tay Khương Nhã, Khương Văn Minh đã thể hiện đầy đủ thái độ của hắn, thứ đưa ra ngoài, Khương Văn Minh hắn tuyệt đối sẽ không thu hồi lại.

Khương Hán Sinh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành kéo Khương Nhã, mở miệng bảo:" Khương Nhã, còn không cảm ơn đường lục thúc của con. "

" Cám ơn lục thúc. "

* * *​

Khương Nhã lúc này mới ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, tầm mắt Khương Nhã khi tiếp xúc với ấn đường của Khương Văn Minh, trong mắt hiện lên một tia trầm tư, ấn đường đen sì, vị Lục thúc này gần đây vận mệnh có chút không tốt lắm.

Ấn đường nằm ở giữa hai hàng lông mày, nối liền tinh hoa Tiên Thiên của cơ thể con người, nếu một người ấn đường tối đến mức đen sì mà nói, phần lớn là do tinh hoa Tiên Thiên trong cơ thể thiếu hụt gây ra, lúc này cả người nhìn qua vô cùng bơ phờ, không chỉ thân thể an khang có thể sẽ hiện ra tình huống không tốt, vận thế không thông cũng dễ dàng bị ảnh hưởng, điển hình là vận rủi, ấn đường biến đen, cách chuyện xui xẻo cũng không xa!

Hơn nữa Khương Nhã phát hiện trên người Khương Văn Minh này không chỉ đeo phật châu, cổ còn dùng sợi chỉ đỏ treo một cái ngọc phật, ngọc là ngọc tốt.

Chính cái gọi là, người nuôi ngọc ba năm, ngọc nuôi người cả đời.

Thời gian dài đeo ngọc khí, có thể làm cho ngọc hấp thu trọc khí trong thân thể người, hơn nữa bản thân ngọc khí cũng sẽ trở nên trong suốt, sáng ngời, đây là câu nói thường thấy trong miệng mọi người: Ngọc nuôi người, người nuôi ngọc!

Mà giờ phút này, ngọc đeo trên cổ Khương Văn Minh đã không còn sáng bóng, dường như linh khí trong ngọc bị thứ gì đó tiêu hao, mặt ngoài ngọc hiện ra một loại tử khí.

Bởi vì không quen thuộc nên Khương Nhã không có mở miệng, đợi đến khi mấy người lớn bắt đầu nói chuyện, Khương Nhã liền ôm hai quyển sách Vương Chi Sùng đưa trở lại phòng, vừa vào trong phòng Khương Nhã liền thấy Khương Cầm cùng Khương Tùng cũng trốn trong phòng, hai người nhìn thấy Khương Nhã tiến vào, vội vàng đi tới kéo Khương Nhã vào, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.

" Chị ba, vừa rồi đường lục thúc cho chị cái gì thế? "Tròng mắt Khương Tùng chuyển động, tò mò hỏi một câu, mới vừa rồi xuyên qua cửa sổ Khương Tùng nhìn thấy đường lục thúc xa lạ kia hướng trong tay Khương Nhã đặt cái gì, nhưng bởi vì khoảng cách có chút xa, Khương Tùng cũng không thấy rõ ràng.

Khương Nhã giơ tay lên lắc lắc phật châu trên cổ tay, mở miệng nói:" Đây, cái này nè. "

Khương Tùng nhìn thấy phật châu trên cổ tay Khương Nhã, trong nháy mắt không có hứng thú, trong mắt Khương Tùng, Khương Nhã nhận được chuỗi phật châu này còn không bằng vừa rồi nhóc nhận được bao lì xì, dù sao trong bao lì xì là tiền, mà một chuỗi phật châu không thể ăn cũng không thể coi là tiền tiêu, bên kia là sườn gà, ăn không vị, vứt bỏ đáng tiếc.

" Ai, chị ba, chị có biết đường lục thúc này trở về làm gì không? Vừa rồi em vụng trộm nghe được một chút, hình như đường lục thúc muốn để người trong tộc đồng ý dời phần mộ tổ tiên, nói cái gì mà trong thôn chúng ta mộ tổ phong thủy có vấn đề. Khương Tùng nói xong đến gần Khương Nhã một chút, sau đó tiếp tục nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Chị ba, chị cùng Vương lão đầu kia không phải học cái này, chị nói xem, phong thủy này có vấn đề, là vấn đề gì nha?"

Phong thủy là một huyền thuật có lịch sử lâu đời từ xưa đến nay, từ một ý nghĩa khác được giải thích: Phong thủy là sức mạnh của thiên nhiên, là năng lượng từ trường lớn của vũ trụ.

Gió là nguyên khí và năng lượng trường, nước là dòng chảy và thay đổi.

Phong Thủy vốn là thuật xem địa lý, tức là phương pháp xem xét địa lý tại chỗ, còn được gọi là địa tướng, thời cổ gọi là phong thủy học, là triết lý nghiên cứu môi trường và quy luật vũ trụ, từ khi con người hình thành. Con người là một bộ phận của tự nhiên, tự nhiên cũng là một bộ phận của con người, đạt tới cảnh giới "con người và thiên nhiên hài hòa".

Phong thủy nuôi người, cũng có thể giết người.

Nhưng mà, Khương Nhã lại không đồng ý phong thủy mộ tổ có vấn đề, bởi vì nếu là vấn đề phong thủy của mộ tổ gây họa cho con cháu, như vậy đa số họ Khương ở thôn Thanh Sơn đều là một tổ tiên đi ra, nếu Khương Văn Minh bên kia xảy ra chuyện, hậu bối họ Khương trong thôn không có khả năng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng Khương Nhã cũng không quá khẳng định, dù sao mình cũng mới vừa tiếp xúc với nghề huyền học này, đối với ảo diệu trong đó, Khương Nhã hiện giờ chỉ cũng chỉ có thể coi là nửa vời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play