Trong nhà kho lộn xộn, có một số đồ cũ bị bỏ đi chất đống khắp nơi. Mười mấy đứa nhỏ kia cứ như vậy bị đặt trên mặt đất, cửa kho có hai người đàn ông canh giữ ở đó, miệng phì phèo điếu thuốc, thỉnh thoảng quay đầu lại nghe động tĩnh trong kho hàng.

Vố này làm hơi lớn, bình thường mỗi lần bọn họ di chuyển đến một chỗ, nhiều nhất là bắt cóc mấy đứa nhỏ liền vội vàng chạy trốn, mà lần này chị Vương thì khác, lá gan thật lớn, vốn trong tay cũng đã có mấy đứa nhỏ, lần này đi ra ngoài một chuyến, cư nhiên một lần lại mang về mấy đứa trẻ nông thôn, tất cả đều là con trai. Bởi vì số lượng tương đối nhiều cũng không tiện lập tức dời địa điểm, cho nên chị Vương mang theo vài người đi ra ngoài liên lạc với những người khác trong băng đảng trước, bảo tới giúp đỡ.

"Phi, Lương tử, mày nói lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tao nhìn xem lần này đều là con trai, con trai có thể đáng giá hơn con gái, đợi đến khi lô hàng này bán đi. Chúng ta có phải là có thể tiêu sái một thời gian hay không, đến lúc đó, tao nhất định phải tìm một nữ nhân sảng khoái, nghẹn nửa tháng, đều nghẹn muốn bệnh." Một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút hướng góc tường phun ra một ngụm nước miếng, mở miệng nói.

"Hắc hắc, anh Phong, lô hàng này còn chưa bán được, đợi đến khi bán đi, em mời anh đi tiêu sái, đến lúc đó tìm hai cô nàng xinh đẹp, để anh lên trước!" Lương tử trẻ hơn một chút, lớn lên miệng nhọn với đôi má khỉ, vừa nhìn đã biết là tướng mạo của người xấu.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, cách đó không xa vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, anh Phong cùng Lương tử trong nháy mắt thần sắc rùng mình nhìn về phía đó, đợi thấy đồng bọn mặc áo đen kia chạy tới.

Hắn còn chưa kịp lấy lại hơi, người áo đen đã nói: "Lập tức đổi đồ, lần này Vương tỷ lật thuyền trong mương, nhanh lên, lát nữa sẽ có người tìm tới."

Anh Phong nghe thấy vậy, lập tức gọi Lương tử đi lái xe, sau đó cùng người đàn ông áo đen đi vào nhà kho.

Đợi đến khi hai người tiến vào trong kho hàng, Hướng Vinh cùng Khương Nhã ngồi xổm trong góc liếc nhau một cái.

"Cô gái nhỏ, hiện tại làm sao bây giờ?" Hướng Vinh cố ý mở miệng hỏi ý kiến của Khương Nhã, đối với lời Khương Nhã vừa rồi nói, Hướng Vinh tuy rằng không rõ Khương Nhã nói là thật hay không, nhưng những tin tức kia quả thật có trợ giúp hành động lần này của bọn họ.

Khương Nhã mím môi, ngẩng đầu, ngước mắt liếc mắt nhìn Hướng Vinh một cái, nhỏ giọng mở miệng nói: "Chú, nên làm như thế nào, không phải trong lòng chú đã có tính toán sao, trải qua quan sát nơi này cũng chỉ còn lại ba người, nếu chú ngay cả ba người này cũng không làm được, như vậy chú bình thường huấn luyện sợ là cần phải tăng cường."

Nghe cô gái nhỏ nói, trong đầu Hướng Vinh không tự chủ được hiện ra một khuôn mặt ngăm đen, nghĩ đến đội trưởng có khả năng khiến anh phải huấn luyện gấp bội, Hướng Vinh trong nháy mắt sống lưng lạnh toát.

Thần sắc khó hiểu liếc mắt nhìn Khương Nhã một cái, Hướng Vinh ẩn nấp cất bước lặng lẽ đi vào kho hàng, Khương Nhã thậm chí không nghe thấy một tiếng bước chân, nên nói quả nhiên không hổ là người trong bộ đội đi ra sao?

Khương Nhã tự nhiên cũng không có khả năng cứ như vậy chờ đợi, nhưng thân thể nhỏ bé nhìn hai tay trói gà không chặt của mình, có lẽ không chịu được một cước của mấy kẻ bắt cóc, bọn chúng ném một cái cô liền phải bay ra ngoài, Khương Nhã nhìn thấy bên cạnh có một cây gậy gỗ bỏ đi, đưa tay nắm lấy, gắt gao nắm chặt trong tay thật cẩn thận thời khắc cảnh giác dưới chân, đi theo vào.

* * *​

Hướng Vinh thừa dịp bên cạnh có người ôm đứa nhỏ ra ngoài ngăn cản, kéo Khương Nhã sang một bên, nhỏ giọng mở miệng nói: "Cháu hiện tại có thể nói cho chú biết chưa?"

"Vật giấu dưới thuyền thứ ba đậu bên phải bến tàu Đông Giao, chuyện nên nói cháu đã nói rồi, chú Hướng chú trở về đi, người của các chú đã bắt đầu hành động."

Nói xong một câu này, Khương Nhã xoay người đi về phía người đang ôm Khương Tùng kia.

Hướng Vinh quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng cô gái nhỏ, sau đó mới lặng lẽ rời khỏi nơi này.

* * *

Khương Nhã mang theo Khương Tùng cùng những người khác đi tới cửa cục cảnh sát, Khương Nhã liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng Vương Chi Sùng chờ ở đó, bên cạnh Vương Chi Sùng còn có Dương Quý Mai cùng Khương Hán Sinh, cùng với người nhà của mấy đứa nhỏ mất tích trong thôn.

Nhìn thấy Khương Nhã từ trên xe cảnh sát đi xuống, Dương Quý Mai không khống chế được nữa, bước nhanh chạy tới đoạt lấy Khương Tùng vẫn mê man bất tỉnh từ trong ngực người khác, mở miệng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, con nhà chúng tôi làm sao vậy, không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, chính là dùng dược vật nào đó, qua một thời gian nữa sẽ không có việc gì." Cảnh sát trả lời.

Nghe thấy con trai không có việc gì, Dương Quý Mai xoay tay liền đem Khương Tùng đặt vào trong ngực Khương Hán Sinh, trực tiếp xoay người "ba" tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, làm cho mọi người bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc.

Khương Nhã che mặt bị đánh, mím môi muốn mở miệng giải thích, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Dương Quý Mai đầu tóc rối bời, lời giải thích đến bên miệng Khương Nhã lại nuốt trở về.

Chuyện lần này, là do cô thiếu suy nghĩ, một cái tát này, cô nên bị đánh.

"Con bé chết tiệt, cô muốn chọc tôi tức chết à, em trai cô vừa mới biến mất, nếu cô lại mất đi, tôi cũng không muốn sống.. hu hu.."

Nghe thấy Dương Quý Mai vừa khóc vừa chửi, Khương Nhã hai mắt đỏ hoe, lúc đó trong lòng luôn nghĩ tới việc đi tìm Khương Tùng, nhưng bây giờ Khương Nhã cũng bắt đầu sợ hãi, mình chỉ là một cô bé, nếu vừa rồi xảy ra sai sót gì, cô cũng không có khả năng quay lại.

Mấu chốt nhất chính là nếu như không gặp được Tưởng Nghiêm và Hướng Vinh, như vậy Khương Nhã thật không biết mình có năng lực gì cứu Khương Tùng khỏi tay đám người buôn người kia trở về.

Khương Nhã căng thẳng cả ngày trái tim rốt cục thả lỏng xuống, thân thể mềm nhũn liền ngã về phía sau, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nặng nề, Khương Nhã mơ hồ cảm giác phía sau có một đôi tay tiếp lấy thân thể của mình.

Thấy Khương Nhã đột nhiên ngã xuống, Dương Quý Mai luống cuống, có phải mình vừa rồi tát quá mạnh hay không, cho nên Khương Nhã chịu không nổi.

Vương Chi Sùng nhìn bé gái nằm trong tay mình, yên lặng thở dài một tiếng, mở miệng nói với Dương Quý Mai: "Cô đừng lo lắng, con bé không có việc gì, nghỉ ngơi hai ngày là được rồi."

Làm sao có thể không có việc gì chứ, đều ngất đi rồi.

Vương Chi Sùng âm thầm cảm thán, chung quy cũng có thay đổi, rõ ràng để cho con bé những chuyện nhàn rỗi không được để ý, nhưng nó vẫn ra tay.

Quỹ tích của một số chuyện đã thay đổi, từ đó nhúng tay vào số mệnh của người khác, tương lai hết thảy đều không biết như thế nào.

Khương Nhã trong mê muội cũng không biết, mình trong lúc vô ý ra tay, làm cho thế giới này cũng theo đó phát sinh biến hóa.

* * *

Trên hành lang bệnh viện quân khu, mấy người đàn ông mặc quân phục canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, bầu không khí có vẻ vô cùng nặng nề.

Hai giờ sau, cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ đi ra trước, nhìn những người đàn ông đang chờ ở hành lang.

"Tưởng đại đội trưởng không sao, thật may mắn. Đồng xu trong túi trước ngực hắn đã chặn lại vị trí yếu hại, coi như là đi qua Quỷ Môn Quan một vòng, đợi lát nữa y tá sẽ đưa hắn vào phòng bệnh, các người đừng xụ mặt, khiến các y tá nhỏ trong bệnh viện của chúng tôi sợ hãi."

Một người đàn ông mặc quân phục tiến về phía trước một bước, trên khuôn mặt tuấn tú ngăm đen tràn đầy nghiêm túc, đôi mắt đen giống như lưỡi dao sắc bén nhìn viện trưởng chủ đao, môi mỏng khẽ mở ra, trầm giọng hỏi: "Viện trưởng, thật không có việc gì sao?"

"Phó Thâm, cậu cứ yên tâm đi, không có việc gì, tiểu tử này chính là binh lính dưới tay cậu phải không, cái mạng kia cứng rắn đấy!" Viện trưởng tháo khẩu trang xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

(Ka ka, cuối cùng binh ca ca cũng xuất hiện rùi)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play